Bạch lão gia cũng giận dữ rồi bỏ đi ngay sau đó.
Trong phòng ăn bấy giờ chỉ còn lại cô và Bạch Khinh Dạ, Ôn Noãn giãy giụa, không ngờ tới anh cũng buông lỏng tay, cô vội vàng chuyển sang ôm chặt cổ anh.
“Không phải em muốn đi sao?”
Thanh âm của Bạch Khinh Dạ mang theo ý cười.
Ôn Noãn cảm thấy anh cố tình trêu mình đây mà, cô ngẩng đầu bất mãn hỏi:
“Sao anh lại làm thế?”
Khuôn mặt hai người gần sát với nhau, hơi thở anh khẽ vờn quanh làn da cô, Ôn Noãn hơi đỏ mặt.
“Tôi không thích bữa ăn tối này.”
Thanh âm anh lạnh tanh.
“Vì vậy nên mới lấy em ra làm bia đỡ?”
Ôn Noãn ấm ức, Bạch Khinh Dạ nhếch môi cười khẽ:
“Nếu không gặp em thì tôi cũng sẽ lấy cớ rời đi mà thôi.
Hơn nữa, tôi muốn cho bọn họ biết em là người phụ nữ của tôi.”
Ánh mắt anh rất nghiêm túc, đôi đồng tử đen láy như hồ nước sâu thẳm, hành động của anh bá đạo, không cần quan tâm người khác nghĩ gì, bản tính lạnh lùng kiêu ngạo đó dường như đã ăn sâu vào con người anh.
“Không cần quan tâm tới bọn họ.”
Bạch Khinh Dạ lãnh đạm nói.
Môi anh chạm khẽ vào má cô, hành động và lời nói của anh lúc thì dịu dàng, khi lại lạnh lùng không quan tâm tới cảm xúc của cô.
Ôn Noãn dần cảm nhận được anh thích mọi thứ diễn ra theo ý của mình, nếu như cô phản kháng hoặc làm trái ý anh thì Bạch Khinh Dạ sẽ đối xử lạnh lùng với cô.
Ôn Noãn không tránh nhưng đôi mắt lại nhắm chặt, một sự ngầm phản kháng.
Ánh mắt Bạch Khinh Dạ chợt lạnh đi, anh cất tiếng:
“Hôm nay em đến đây với hắn?”
Cô mở mắt, đại não ngưng trệ mất mấy giây, ý anh đang hỏi là Hứa Bác Văn sao?
Hắn theo đuổi cô đã lâu, nhưng hắn không biết mặt anh.
“Không phải.” Ôn Noãn trả lời.
Cô biến mất một lúc như vậy, không biết Tú Linh sẽ nghĩ gì, túi xách của cô vẫn còn ở trong phòng ăn đó.
Bạch Khinh Dạ trầm ngâm như nghĩ ngợi, cô nói:
“Anh thả em xuống đi.”
“Em muốn quay về gặp hắn?” Bạch Khinh Dạ nheo mắt, thanh âm lạnh đi ẩn chứa nguy hiểm.
“Không có, anh đừng hiểu lầm, hôm nay em đi ăn với Tú Linh và gia đình của cô ta.”
Bạch Khinh Dạ chẳng nhớ Tú Linh là ai.
Nhưng anh chịu thả cô xuống rồi, Ôn Noãn lại hơi hụt hẫng khi rời xa vòng tay ấy, cô thoáng liếc qua khuôn mặt của anh rồi mới rời đi.
Trở về phòng ăn, đúng lúc Tú Linh đang sốt sắng muốn chạy đi xem cô thế nào thì chạm mặt Ôn Noãn.
“Em…đi có một mình vậy? Hứa Bác Văn đâu?”
Cô ta nhìn thấy dấu hôn trên ngực và cổ Ôn Noãn, trong lòng không kìm được vui mừng.
“Em không biết.”
Ôn Noãn vờ như không có chuyện gì xảy ra, định đi vào bên trong thì Tú Linh chặn lại.
“Khoan đã, em và anh ta đi với nhau lâu như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao trên ngực em lại có dấu hôn?”
Tú Linh tỏ vẻ hỏi han nhưng thực chất lại nói to hòng cho Đinh Cẩn Lễ và Lương Thục Khiết ngồi bên trong nghe thấy.
Quả nhiên Lương Thục Khiết nghe xong đã bước ra cửa.
“Chuyện gì thế này? Ôn Noãn, chẳng lẽ cháu và Hứa Bác Văn đã phát sinh quan hệ?”
Trong lòng Ôn Noãn thầm cười lạnh, đây rõ ràng là âm mưu của đám người này mà…Cô đột nhiên ôm mặt giả vờ khóc nức nở:
“Hu hu…hắn ta suýt nữa làm nhục em.
Bây giờ em phải làm thế nào đây?”
Tú Linh nghe thế thì vui như mở cờ trong bụng.
Cô ta ôm vai Ôn Noãn, nói:
“Hắn ta dám làm thế sao?! Bây