“Cô…cô nói gì vậy?”
Từ Hiểu Vi lúng túng ra mặt:
“Sao lại ở trong túi của tôi được?!”
Ôn Noãn trả lời:
“Không có gì là không thể cả! Lỡ như cô để nó vào trong túi áo rồi đổ tội cho tôi thì sao?”
“Cô…cô nói gì?”.
Truyện Mạt Thế
Từ Hiểu Vi giận dữ xen lẫn xấu hổ, bởi vì xung quanh mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào cô ta.
“Cô đừng có ăn không nói có! Ngậm máu phun người! Tôi đâu có bị điên mà giấu dây chuyền của mình đi?”
“Từ Hiểu Vi…” Ôn Noãn chậm rãi tới gần cô ta, vô thức khiến cô ta lùi lại:
“Nếu không phải cô làm thì cô sợ cái gì?”
Từ Hiểu Vi nhìn cô đầy căm hận, xung quanh những con người xem kịch hay liên tục dồn ép:
“Đúng đó! Mau mở ra đi!”
Ôn Noãn chắp hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô ta, cô khẽ nhếch môi tỏ ra thách thức.
Từ Hiểu Vi tức ói máu, lập tức đem túi xách của mình đổ hết đồ đạc bên trong xuống đất.
“Đây! Hài lòng cô chưa?!”
“Không có sợi dây chuyền đúng không?!”
Cô ta nhếch môi cười, Ôn Noãn chặn bàn tay đang đặt trên túi xách kia của cô ta, nói:
“Cái túi này còn có một cái ngăn nhỏ nữa, đúng không?”
“Làm…làm gì có!”
Từ Hiểu Vi như có tật giật mình, gạt mạnh tay cô ra khỏi cái túi đó.
Ôn Noãn biết cô ta đang nói dối vì chiếc túi này là hàng hiệu bản giới hạn, trước đây Bạch Khinh Dạ cũng từng mua cho cô, nhưng Ôn Noãn lại chán ghét không dùng tới.
Cái ngăn túi đó được khéo léo may giấu vào bên trong, nếu không có chiếc túi này thì không ai biết cả.
Từ Hiểu Vi ôm khư khư cái túi đó trước ngực, càng thêm tố cáo chuyện cô ta cố tình giấu sợi dây chuyền đi rồi đổ tội cho cô.
Ôn Noãn chắc chắn nó đang ở trong đó rồi, cô dồn ép cô ta:
“Từ Hiểu Vi, nhìn cô y như có tật giật mình ấy nhỉ.
Muốn biết có phải hay không thì chỉ cần mở ra là biết?”
Chưa dứt lời, cô đã giật mạnh túi xách trên tay cô ta ra, Từ Hiểu Vi không phản ứng kịp lúc kịp thời lấy lại chiếc túi thì đã quá muộn.
“Keng…”
Tiếng sợi dây chuyền rơi xuống đất giòn tan kèm theo đó là sắc mặt tái nhợt của Từ Hiểu Vi.
“Đây có phải là dây chuyền của cô không?”
Ôn Noãn cúi cuống nhặt nó lên, Từ Hiểu Vi chính thức sững sờ, miệng lưỡi cứng ngắc chả nói được câu nào.
“Từ Hiểu Vi, cô định giải thích thế nào đây?”
“Tôi…tôi không hề biết gì cả! Là âm mưu của cô có đúng không?!”
Cô ta mặt dày cãi lại, Ôn Noãn bật cười, lia mắt nhìn về phía camera ở trong góc phòng học.
“Từ Hiểu Vi, cô không biết là lớp học này có camera à? Ai đúng ai sai, chỉ cần xem camera là biết ngay thôi!”
Nghe xong, vẻ mặt của cô ta liền trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
Tất cả sinh viên đồng loạt rất ngạc nhiên, bởi vì không ai biết là lớp học này có camera cả.
Từ Hiểu Vi theo mắt của Ôn Noãn nhìn lên trong góc gần trần nhà, nơi đó chỉ gắn một chiếc đèn chùm nhỏ màu trắng, làm gì có cái camera nào?
Từ Hiểu Vi bình