“Có chuyện gì, cháu nói đi.” Trương thị hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền nói, một mặt lại hướng Ngũ lang nói: “Ngũ lang, con dẫn Kế Tổ đến tiền viện, hai huynh đệ trò chuyện đi… Xem cha con đi đâu rồi, có người đi theo ổng không.”
Trương thị thấy mới vừa rồi lúc Liên Thủ Tín ra ngoài sắc mặt không tốt, vì vậy có chút bận tâm, cho nên bảo Ngũ lang tìm người đi theo Liên Thủ Tín.
Ngũ lang vâng lời dạ một tiếng, đứng lên, cùng Liên Kế Tổ đi đến tiền viện.
“Mấy nam nhân bọn họ đều đi rồi, mợ cháu chúng ta nói chuyện cũng thoải mái.” Lúc này Trương thị mới cười nói: “Vợ Kế Tổ, có lời gì cháu cứ nói đi.”
“Đúng vậy, đại tẩu, có lời gì tẩu cứ việc nói, không cần phải băn khoăn.” Liên Mạn Nhi cũng nói với Tưởng thị. Liên Mạn Nhi biết, Tưởng thị là người tỉ mỉ, có mấy lời sẽ không nói ở trước mặt Liên Thủ Tín. Thân là cháu dâu của Liên gia, Tưởng thị cảm thấy có mấy lời, nói với Trương thị thì thích hợp hơn. Mà Tưởng thị cũng biết, Liên Mạn Nhi nhất định đứng cạnh Trương thị bên này.
“Tứ thẩm… Lão thái thái hồ đồ cũng không phải là ngày một ngày hai, mà bình thường bà hồ đồ, cũng không phải bộ dạng như hôm nay.” Tưởng thị cũng cười cười, nói cho Trương thị cùng Liên Mạn Nhi biết.
“Không phải bộ dạng ngày hôm nay?” Trương thị khó hiểu.
“Dạ” Tưởng thị gật đầu: “Lão thái thái những ngày qua không còn được như trước kia, làm ầm ĩ lợi hại hơn nhiều, giữa ban ngày, bên cạnh một khắc cũng không thể không có ai. Chỉ cần vắng vẻ một cái, bà cũng chịu không được, liền gào thét… Mấy ngày hôm trước, chúng cháu đều ở bên ngoài, trong nhà có Nha Nhi chăm sóc bà. Nha Nhi phải ra ngoài một lát, dù đã nói rõ ràng để tránh bà hiểu lầm. Nhưng chờ Nha Nhi đi đến hậu viện, bà ở trong phòng liền rùm beng ầm ĩ.”
“… Nói chúng cháu ai cũng không để ý đến bà, bỏ lại bà không lo. Những lời mắng nhiếc kia của lão thái thái, cháu cũng không thể nói lại, sợ ô uế lỗ tai của tứ thẩm và Mạn Nhi muội. Tứ thẩm, lúc ấy mọi người không có ở đó, chứ khi đó, người không biết còn tưởng là có chuyện kinh thiên động địa gì, giống như trong nhà có kẻ giết người đòi mạng không bằng.”
“Đến lúc chúng cháu vội vã đi vào nhà. Cháu liền nhẹ giọng khuyên bà. Chúng cháu đang ở ngay cạnh cửa sổ, cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì, mà đang thu dọn sân viện. Nha Nhi đi ra ngoài một hồi cũng đã nói với bà rồi mà. Ban ngày ban mặt, nhưng lại náo đến thế kia. Bà im lặng hồi lâu, cách một hồi lại nói trong phòng có quỷ, còn nói quỷ kia muốn bắt bà, giết bà.”
“Lúc có người bên cạnh, không có chuyện gì, lại không biết có gì không vừa lòng, bà cũng làm ầm ĩ… Hôm nay như vậy là tốt lắm rồi đấy. Lúc khác, lúc nào cũng mắng người, nhìn thấy người nào thì mắng người đó, lời nói thì không câu nào là không mắng ra miệng được. Còn… nói cái gì mà thần thần quỷ quỷ, như thể không quậy thì sẽ không có tinh thần.”
Nói đến đây, Tưởng thị lại than thở.
“Người già rồi nên đầu óc cũng hồ đồ. Ta thấy lão thái thái hôm nay như vậy, là lẩm cẩm rồi.” Trương thị cũng thở dài nói.
“Dạ đúng” Tưởng thị lập tức tiếp lời: “Người đã già, đây cũng là chuyện bất khả kháng.”
“Lão thái thái hiện tại, vẫn là đương gia sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.
“Đương gia, đương gia sao được.” Tưởng thị cười khổ nói: “Chuyện gì bà cũng không quản, chỉ mắng loạn. Có điều mỗi bữa cơm ăn gì, bà vẫn đều quản. Cho dù nhìn bà đã hồ đồ, nhưng chúng cháu cũng phải hỏi, bà nói ăn gì, chúng cháu liền làm như vậy. Cứ như vậy, có đôi khi bà nhớ lầm, còn mắng còn náo.”
“Về mặt ăn uống, chúng cháu đều nghe theo lão thái thái. Chuyện khác, đặc biệt là qua lại với người khác, chuyện này, cháu, chúng cháu cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình làm chủ thôi. Lão thái thái cái gì cũng không quản, chúng cháu đành phải tự xử lý thôi.” Tưởng thị lại nói.
“Cháu làm đúng lắm, không ai nói gì được.” Trương thị liền nói. Nếu bây giờ còn để cho Chu thị quản gia, quản nhân tình lui tới, chiêu đãi khách nhân vân vân, đó mới là chuyện mất mặt. Tưởng thị làm chủ, tốt hơn Chu thị không biết bao nhiêu lần. Cũng giống như hôm nay bọn họ đi thăm Chu thị, Tưởng thị đã thu xếp rất có thể diện.
“Trước mặt tứ thẩm, cháu không dám giấu giếm. Cả Mạn Nhi muội nữa, có gì mà Mạn Nhi muội không nhìn ra chứ.” Tưởng thị vừa nói chuyện, đột nhiên quỳ xuống.
“Vợ Kế Tổ, cháu làm gì thế?” Trương thị vội nói: “Chúng ta đều là người trong nhà, có chuyện gì cháu cứ nói là được mà.”
“Tứ thẩm, để cho cháu nói đã. Chờ cháu nói xong, mặc cho tứ thẩm xử trí.” Tưởng thị nhất định không chịu đứng dậy, hơn nữa vành mắt còn đỏ: “Tứ thẩm, hôm nay tứ thẩm nói muốn đi thăm lão thái thái, còn có nàng dâu mới. Cháu liền sợ, sợ lão thái thái làm ầm ĩ, thì một đại gia đình cũng không được yên tĩnh, lại còn ở trước mặt vợ Ngũ lang, thể diện mọi người cũng bị mất. Còn nữa, sẽ hù dọa nàng dâu mới người ta.”
“Cháu liền tự mình chủ trương, cho lão thái thái ăn một thang… thuốc an thần.” Tưởng thị nói ra lời khiến người ta không ngờ được.
“Hả?” Trương thị trăm triệu lần không nghĩ tới, Tưởng thị sẽ nói như vậy, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Liên Mạn Nhi cũng tỉnh ngộ, không trách được hôm nay Chu thị không có tinh thần như vậy, buồn ngủ, thì ra là đã sớm uống canh an thần.
“Lão thái thái bây giờ hồ đồ, nên cháu phải tự chia việc. Về mặt ăn uống, sẽ do bà làm chủ. Chuyện thứ hai chính là uống thuốc. Mỗi ngày đều phải uống thuốc, không cho bà uống, bà liền náo, liền mắng. Có đôi khi đã uống rồi, đảo mắt quên ngay, chửi chúng cháu ăn bớt tiền của bà, không mua thuốc cho bà, cần phải uống một lần nữa mới có thể xong chuyện, ai nói gì cũng không được.”
“Thuốc an thần cũng là thuốc bốc từ tiệm thuốc trên trấn, bình thường lão thái thái nói ngủ không được, nửa đêm mơ mộng thấy quỷ, bà đòi uống.”
“Tứ thẩm, cháu thật sự đã không còn biện pháp. Nói lý với lão thái thái, bà lại nghe không vào, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này. Tứ thẩm muốn đánh muốn trách, cháu cũng không có nửa câu oán hận…” Tưởng thị quỳ nói xong, cúi thấp đầu xuống,