Ăn xong điểm tâm, Trương thị liền muốn sai người lên trấn trên đón Liên Chi Nhi.
“Nhà người ta cũng có xe.” Liên Thủ Tín nói với Trương thị: “Trời còn sớm, lát nữa bọn nhỏ sẽ tự tới mà.”
Ý của Liên Thủ Tín là bây giờ cố tình sai xe sang đón sẽ làm cho Ngô gia nghĩ rằng bọn họ thúc giục Liên Chi Nhi tới đây.
“Ta hiểu ý chàng.” Trương thị nghĩ một chút rồi xem thường nói: “Chỉ là ta muốn con gái, con rể và cháu ngoại tới đây sớm một chút không được sao? Cha mẹ chồng của Chi Nhi không phải người đa tâm như vậy. Bọn họ tự đi xe tới đây hay ta sai người tới đón cũng giống nhau thôi.”
Liên Thủ Tín liền cười cười, không nói gì. Bọn họ và Ngô gia qua lại nhiều năm, cũng hiểu rõ đối phương, lời Trương thị nói cũng không phải không có lý. Mọi người đều không phải hạng người thích soi mói, chuyện này làm thế nào cũng không ảnh hưởng. Kết quả là cả nhà làm theo lời Trương thị. Ngũ Lang tự mình dẫn người đánh xe lên trấn trên, rất nhanh sau đó liền đón gia đình Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi và Đại Bảo quay về.
Đến thượng phòng, Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi dẫn Đại Bảo quỳ xuống dập đầu chúc tết với Liên Thủ Tín và Trương thị. Hai người Liên Thủ Tín và Trương thị thấy ba người đều mặc quần áo mới, Ngô Gia Hưng khỏe mạnh sạch sẽ, Liên Chi Nhi mỹ miều, Đại Bảo đáng yêu mặc như cái bánh bao, đều vui không tả xiết. Hai ngườivội đỡ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đứng dậy, Đại Bảo lập tức được Trương thị ôm vào lòng.
Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi làm theo quy củ, mang theo không ít lễ vật tới đây, đồ dùng ăn mặc đều có đủ. Liên Thủ Tín và Trương thị cũng lấy lì xì đã sớm chuẩn bị ra.
Quy củ của nhà Liên Mạn Nhi là, dù bọn nhỏ có lớn, có trưởng thành thì ở trước mặt cha mẹ vẫn là tiểu hài tử. Vì vậy Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đều được tiền mừng tuổi. Giống hệt như Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Tần Nhược Quyên, không hơn không kém.
Về phần Đại Bảo, trừ nén vàng nhỏ còn có khóa vàng do Trương thị mua trước đó vài ngày. Lúc bà đi dạo cửa hàng, thấy đẹp mắt liền mua, định tặng Đại Bảo vào năm mới.
Trừ Liên Thủ Tín và Trương thị, Ngũ Lang cùng Tần Nhược Quyên, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất đều chuẩn bị quà mừng tuổi cho Đại Bảo. Cả nhà đều nhìn Đại Bảo ngồi trên giường gạch, mắt nhìn đống lễ vật xếp thành một ngọn núi nhỏ trước mặt, cười đến nước miếng cũng chảy ra.
Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi cũng chuẩn bị lễ vật cho Ngũ Lang, Tần Nhược Quyên, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, mấy người này đều có quà đáp lễ tương ứng. Chốc lát, trong căn phòng trang trí hài hòa, tiếng cười nói không dứt.
Ngô Gia Hưng ngồi được một lúc liền theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất tới tiền viện. Trong thượng phòng chỉ còn mấy người Liên Mạn Nhi. Liên Chi Nhi và Đại Bảo cũng cởi áo khoác ngoài, lên giường ngồi. Tần Nhược Quyên chuẩn bị trà nước điểm tâm. Trương thị và Liên Mạn Nhi vừa chơi với Đại Bảo vừa nói chuyện với Liên Chi Nhi.
“… Hai vợ chồng Gia Ngọc không về sao?” Trương thị hỏi Liên Chi Nhi.
“Trước năm mới đã gửi thư tới, nói thân thể Gia Ngọc không ổn lắm, nôn ọe kịch liệt, đường xá xa như vậy, sợ xảy ra chuyện. Các nàng còn nói muốn tới. Ông bà nội Đại Bảo sai người đi chuyển lời, không cho các nàng đi.” Liên Chi Nhi liền nói: “Dù vậy, bên kia vẫn nói. Gia Ngọc không thể về, chồng Gia Ngọc dù sao cũng phải tới chúc tết… Biết mùng hai con về đây nên cố ý đổi sang mùng ba.”
“Cũng là người thấu tình đạt lý.” Trương thị liền nói.
Quan hệ giữa Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc rất tốt. Qua lại lịch thiệp nhún nhường nhau, lúc gặp chuyện cũng dễ nhờ vả. Để Liên Chi Nhi và Ngô Gia Ngọc có quan hệ tốt, Liên Mạn Nhi cũng đã tốn không ít thời gian và công sức. Đối xử thật lòng với nhau thì tình cảm luôn bồi dưỡng được.
“Cha mẹ chồng con hôm nay đều ở nhà chứ?” Trương thị lại hỏi Liên Chi Nhi.
“Cha mẹ cũng không nhàn rỗi.” Liên Chi Nhi cười nói: “Lúc chúng con ra ngoài để đến đây, hai ngườicũng ra ngoài. Hôm nay có hai chỗ mời ăn tiệc. Chắc đến lúc chúng con về, cha mẹ vẫn đang ở ngoài.”
“Cha mẹ chồng con đều luôn bận rộn.” Trương thị nghe xong cũng cười.
“Vợ Ngũ Lang, đừng thu xếp nữa.” Liên Chi Nhi thấy Tần Nhược Quyên còn đang sai người bày trái cây lên bàn, liền cười gọi: “Tới đây ngồi đi, tỷ muội chúng ta trò chuyện.”
“Đúng vậy, những chuyện kia để bọn nha đầu làm là được, con cũng lên giường ngồi đi, mấy mẹ con chúng ta vui vẻ trò chuyện.” Trương thị cũng gọi Tần Nhược Quyên.
“Đại Bảo, gọi mợ đi….” Liên Mạn Nhi liền ôm Đại Bảo, dạy nhóc gọi Tần Nhược Quyên là mợ.
Đại Bảo và Tần Nhược Quyên còn chưa quen thân, tiểu hài tử lúc nào cũng hiếu kì, liền rúc vào trong lòng Liên Mạn Nhi, đôi mắt mở to lấp lánh quan sát Tần Nhược Quyên.
“Tượng Khôi Tinh vàng này là ai tặng Đại Bảo thế?” Liên Mạn Nhi cầm tượng Khôi Tinh vàng từ trong đống quà của Đại Bảo, hỏi nhóc.
Khôi Tinh là vị thần chúa tể văn chương thời xưa của Trung Quốc, là thần thủ hộ học trò và người đi thi.
“Là… cậu, cậu cả.” Đại Bảo rất thích bức tượng Khôi Tinh vàng này, nhóc nhớ là do Ngũ Lang tặng.
“Đúng, là cậu cả, cũng là của mợ cả cho cháu đấy.” Liên Mạn Nhi cười nói với Đại Bảo.
Lúc này, Tần Nhược Quyên cũng tới ngồi lên giường, vươn tay muốn bế Đại Bảo. Mới đầu Đại Bảo còn hơi sợ người lạ, xấu hổ nên trốn trong lòng Liên Mạn Nhi không chịu ra. Trương thị, Liên Chi Nhi đều cười khuyên, nói với nhóc đó là mợ cả, rất thân với nhóc, hơn nữa còn rất thích nhóc nữa.
Lúc này Đại Bảo mới ra khỏi lòng Liên Mạn Nhi, hơi dè dặt để Tần Nhược Quyên bế mình.
Tần Nhược Quyên là chị cả trong nhà, cũng từng bế đệ đệ muội muội. Nhìn nàng vừa bế vừa dỗ dành Đại Bảo không có chút nào không quen. Đại Bảo dè dặt một lúc, cũng dần thích người mợ thơm ngào ngạt này. Nhóc cũng không dè dặt nữa, khua tay múa chân trong lòng Tần