Tiểu Thất đã về, Liên Mạn Nhi liền lập tức bắt tay vào sắp xếp chuyện về Tam Thập Lý Doanh Tử thăm cha mẹ. Bởi vì đã lên kế hoạch từ sớm, công sự của Trầm Lục và việc nhà của Liên Mạn Nhi đã sớm xử lý xong. Liên Mạn Nhi báo ngày lên đường cho Tiểu Thất. Hôm nay ăn điểm tâm xong, hai vợ chồng từ biệt mọi người trong Trầm gia, mang theo hai đứa bé, cùng Tiểu Thất đi về hướng Tam Thập Lý Doanh Tử .
Liên Mạn Nhi vẫn ngồi trên cỗ xe ngựa theo quy cách huyện chủ kia của mình, xe ngựa này hết sức rộng rãi, thoải mái, mang theo hai đứa bé ngồi vào bên trong cũng không thấy bất tiện. Trời thu mát mẻ, Trầm Lục và Tiểu Thất cưỡi ngựa đi phía trước xe ngựa. Tranh thủ lúc mặt trời còn chưa nắng gắt, Trầm Lục liền bế Tiểu Kỳ Lân Nhi lên cưỡi ngựa cùng. Tiểu gia hỏa vô cùng thích thú.
Mặc dù Tiểu Kỳ Lân Nhi mới ba tuổi, nhưng mấy thứ đồ chơi trẻ con không thể thỏa mãn bé. Có lẽ thật sự là di truyền, hoặc cũng có thể là Trầm Lục cố ý hướng dẫn, dù tuổi còn nhỏ, Tiểu Kỳ Lân Nhi đã thích vung kiếm múa đao, bé cũng rất thích ngựa. Mấy người Trầm Lục, Tiểu Thất, Trầm Cửu đều đã làm ngựa cho bé cưỡi.
Bây giờ có thể cưỡi ngựa thật, Tiểu Kỳ Lân Nhi thích thú cười ngoác đến tận mang tai.
“Chờ con lớn thêm chút nữa, phụ thân sẽ chọn cho con một chú ngựa con khỏe mạnh, dạy con cỡi ngựa.” Trầm Lục thấy Tiểu Kỳ Lân Nhi không sợ ngựa, ngồi trên lưng ngựa còn vui vẻ như vậy, cảm thấy không hổ là con trai mình, vì vậy vô cùng vui mừng, hứa hẹn với con trai.
“Phụ thân nói phải giữ lời nha” Tiểu Kỳ Lân Nhi rất phấn khích, lập tức lớn tiếng nói, lại quay sang vẫy tay với Tiểu Thất: “Cậu út, cậu đứng ra bảo đảm cho cháu nhé?”
“Còn biết cả bảo đảm cơ đấy” Tiểu Thất ngồi trên ngựa không ngừng cười. Tiểu Kỳ Lân Nhi không nhờ hắn làm chứng, mà lại bảo hắn đứng ra bảo đảm, chút cẩn thận này của tiểu gia hỏa đương nhiên không thể gạt được Tiểu Thất. “Chỉ giỏi học theo mẹ cháu thôi. Được rồi, cậu út đảm bảo với cháu. Đến lúc đó cha cháu không cho cháu, cậu út sẽ cho.”
“Sao nào, không tin phụ thân của con sao?” Trầm Lục cố ý nghiêm mặt, hỏi Tiểu Kỳ Lân Nhi: “Có khi nào phụ thân nói mà không giữ lời chưa?”
Trầm Lục thật sự rất chú ý đến phương diện này. Hắn luôn cố gắng để trở thành một người phụ thân có uy tín, nói được làm được. Dù là trước mặt con trai mới chỉ mấy tuổi, cũng không dễ dàng đồng ý, mà một khi đã đồng ý sẽ không nuốt lời.
“Không phải…” Tiểu Kỳ Lân Nhi ngồi trong ngực Trầm Lục, mấp máy miệng, mấy ngón tay đan vào với nhau, rồi hai mắt vụt sáng nhìn cậu út của bé.
“Đệ hiểu ý của Tiểu Kỳ Lân Nhi.” Tiểu Thất bị cháu trai nhìn như vậy, không khỏi mềm lòng, vội vàng giải vây cho cháu trai: “Cha nhất định sẽ cho cháu một con ngựa con, đến lúc đó cậu út lại cho cháu thêm một con nữa, đảm bảo không hề kém con ngựa mà cha cháu cho.”
Việc buôn bán của Liên gia đang ngày càng phát triển, Tiểu Thất lại giao du rất rộng, muốn kiếm một con ngựa tốt không phải là việc khó.
Nói xong, Tiểu Thất còn quay sang nháy mắt với Tiểu Kỳ Lân Nhi, giống như đây là một bí mật nho nhỏ giữa hai cậu cháu.
Tiểu Kỳ Lân Nhi liền cười đến hai mắt cong cong, đáp một tiếng vâng giòn tan.
“Chuyện này, phụ thân làm chứng cho con.” Trầm Lục ôm ghì lấy Tiểu Kỳ Lân Nhi, chậm rãi nói. Là làm chứng, mà không phải đứng ra bảo đảm. Tiểu Kỳ Lân Nhi và Tiểu Thất đều mỉm cười.
Tiểu Thất cười được một lúc, đột nhiên ngừng cười, nghi ngờ nhìn về phía Trầm Lục và Tiểu Kỳ Lân Nhi.
Tiểu Kỳ Lân Nhi đang ngẩng cái mặt bánh bao sang cười với Trầm Lục. Trầm Lục hơi cúi đầu, cũng cười với Tiểu Kỳ Lân Nhi.
“Hình như… Bị tính kế…” Tiểu Thất đảo đảo mắt, lông mày cụp xuống, kéo dài giọng nói.
Liên Mạn Nhi trong xe ngựa nghe mấy cha con cậu cháu bên ngoài nói chuyện với nhau, bất giác cười theo. Đáng thương cục bột Bàn Bàn còn quá nhỏ, thấy ca ca bị ôm ra ngoài cưỡi ngựa, chỉ có thể ngóng theo. Cũng bởi vì bé còn nhỏ, được Liên Mạn Nhi tiện tay cầm mấy món đồ chơi dỗ dành một chút đã bị đánh lạc hướng.
Từ phủ thành đến Tam Thập Lý Doanh Tử, trên đường đi vô cùng náo nhiệt. Lần này trở về, cả Trầm Lục lẫn Liên Mạn Nhi đều không muốn kinh động đến các địa phương. Tuy nhiên, các quan lại cùng thân hào nông thôn các nơi dọc đường đi đều theo lệ đến nghênh tiếp. Cũng không có chuyện quan trọng gì, Liên Mạn Nhi và Trầm Lục liền ai cũng không gặp, chỉ sai quản sự đi trước dẫn đường, nhận tiện dẹp yên, đuổi những người này đi.
Bởi vì đoạn đường từ phủ thành đến Tam Thập Lý Doanh Tử không ngắn, Liên Mạn Nhi còn mang theo Tiểu Kỳ Lân Nhi và Bàn Bàn, nên đoàn người cũng không quá gấp gáp lên đường, dọc đường xe ngựa đi rất chậm rãi, như cũ nghỉ ở huyện thành Cẩm Dương một đêm, sáng hôm sau mới tới Tam Thập Lý Doanh Tử.
Xe ngựa ra khỏi cổng trấn Thanh Dương, Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nhấc màn xe lên. Xa xa, đã nhìn thấy Liên Thủ Tín và Trương thị đứng giữa đám người đông đúc bên cạnh đường cái, đang trông ngóng nhìn sang phía bên này.
“Bà ngoại, ông ngoại đã đến đón chúng ta.” Liên Mạn Nhi cảm thấy trong lòng nóng lên, một tay bế Bàn Bàn, một tay ôm vai Tiểu Kỳ Lân Nhi, nhỏ giọng dặn dò: “Lát nữa gặp bà ngoại, ông ngoại, phải biết hành lễ chào hỏi, rồi bác cả, dượng cả của các con nữa…”
Tiểu Kỳ Lân Nhi nghiêm túc gật đầu, cục bột Bàn Bàn cũng ê a trả lời.
“Mẹ, còn Đại Bảo ca với Kỷ Viễn ca nữa…” Tiểu Kỳ Lân Nhi hào hứng bổ sung với Liên Mạn Nhi.
“Đúng rồi, còn Đại Bảo ca với Kỷ Viễn ca của con nữa.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.
Xe ngựa đi tới, cách đám người Liên Thủ Tín, Trương thị một khoảng, Tiểu Thất đi phía trước lập tức xuống ngựa, vừa đi vừa chạy đến trước mặt Liên Thủ Tín và Trương thị, phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu với hai người.
“Cha, mẹ, con trai đã về!”
“Ôi… Ôi…” Liên Thủ Tín cùng Trương thị vừa nói, vừa vội vàng đưa tay ra đỡ Tiểu Thất: “Dưới đất bẩn lắm, toàn sạn cát, bị cấn đau thì sao…”
Tiểu Thất vừa đứng lên