Liên Mạn Nhi nhìn theo phương hướng ngón tay của Tiểu Thất, nhìn thấy bóng lưng một người lung lay ở cửa thổ miếu, hướng trong miếu đi.
“Là Tam ca.”
Mặc dù là bóng lưng, nhưng Liên Mạn Nhi vẫn nhận ra được, người kia là Tam Lang chi thứ hai. Tam Lang là một trong những con cháu của Liên gia, tướng mạo tính ra là hàng đầu. Người cao, da trắng, mắt to, chỉ xem bộ dáng rất có khả năng dụ dỗ người. Nhưng cảm giác Tam Lang tồn tại không mạnh, hắn không thích nói chuyện, cũng không gây chuyện.
Liên Mạn Nhi đối với Tam Lang không nói là thích nhiều, dĩ nhiên cũng không nói là chán. Một đặc điểm Tam Lang để lại ấn tượng sâu nhất cho nàng chính là lười. Có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi. Bình thường trừ khi bị trưởng bối trong nhà sai khiến làm việc, cuộc sống của Tam Lang chỉ có một loại đó là chìm trong giấc ngủ.
Mẹ ruột Tam Lang là Hà thị, trước mặt trước mọi người luôn gọi Tam Lang là ” đồ ba lười”. Từ đó về sau, cái ngoại hiệu này của Tam Lang được truyền ra ở trong thôn.
Một người lười như vậy, sáng sớm không ở nhà ngủ, làm sao lại chạy đến thổ miếu.
“Ta đi xem một chút hắn tới trong miếu làm gì.”
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất tràn đầy hiếu kỳ. Hai người trước hết đem chuyện đi trấn trên để xuống, cũng vào thổ miếu.
Mặc dù từng nhiều lần đi ngang qua nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi đi vào trong miếu. Trong miếu rất an tĩnh, có rất ít người tới dâng hương sớm như vậy. Liên Mạn Nhi vừa vào cửa miếu đã nhìn thấy Tam Lang ngồi ở trên bậc thang phía trước đại điện, một tay chống quai hàm đang lim dim.
Không phải là đặc biệt tới nơi này để ngủ a? Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nghĩ.
“Hai ngươi tới làm gì?” Chờ Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất dọc theo bậc thang đi tới trước mặt, Tam Lang mở nửa mắt nhìn thấy các nàng.
“Tam ca, sao ca lại tới nơi này ngủ. Rất lạnh a.” Liên Mạn Nhi có chút thương hại nói. Trong nhà ấm áp ngủ thật tốt, nơi này trên mặt đất lạnh, gió lại lớn. Nhìn bộ dạng Tam Lang rõ ràng là chưa tỉnh ngủ a.
“Làm như ta muốn đến a.” Tam Lang tựa hồ căn bản không có chú ý Liên Mạn Nhi, quay đầu hướng trong đại điện nhìn thoáng qua. “Bà nội cùng cô cô mới sáng sớm đã đòi đi dâng hương. Để cho ta phụng bồi.”
Nga, thì ra Tam Lang là phụng bồi Chu thị cùng Liên Tú Nhi tới. Khó được hai nữ nhân chân bó bình thường đại môn không ra nhị môn không mại, đi đường xa như vậy tới dâng hương!
Tam Lang nói xong câu đó liền nhắm hai mắt lại bắt đầu lim dim. Tam Lang sống mũi cao thẳng, mặt nghiêng nhìn qua vô cùng anh tuấn. Nếu như là người không biết chân tướng, Tam Lang có tư thế trầm tư như vậy làm cho hắn thoạt nhìn rất có nội hàm.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất trao đổi một cái ánh mắt liền đều đề nhẹ cước bộ đi tới cửa đại điện. Từ cánh cửa gỗ nửa mở nhìn vào bên trong thấy trong đại điện trống rỗng, ở chính giữa trước tượng thần quỳ hai người.
Là Chu thị cùng Liên Tú Nhi.
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất không đi vào, cũng không kinh động hai người, đứng ở cửa nhìn.
Chu thị cùng Liên Tú Nhi hai tay cầm hương, quỳ gối trên bồ đoàn, thượng triều lễ bái.
Chu thị vừa lạy miệng vừa lẩm bẩm, Liên Mạn Nhi không nhịn được nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe.
“Thổ gia gia, ông trời. Chúng ta biết sai lầm rồi. Con gái ta tuổi còn nhỏ, nàng không phải là cố tình a. Tứ con dâu của ta bình thường hay té nhưng vẫn chắc nịch. Ai biết ngày đó nàng bỗng nhiên liền… Nhà chúng ta nghèo, đứa bé kia đầu thai đến nhà chúng ta cũng là chịu khổ chịu tội. Cầu thổ gia gia khai ân, để cho đứa bé kia sớm một chút đi đầu thai nhà người ta. Ta cầu ông trời, Bồ Tát, nương nương phù hộ hắn, lần này đầu thai đến nhà người tốt, cả đời toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, đừng quấn chúng ta nữa…”
Nguyên lai là Chu thị chột dạ, cho là nàng cùng Liên Tú Nhi bị oan hồn đứa bé quấn theo, tới thổ miếu thắp hương để cho đứa bé kia sớm một chút rời Liên gia đi đầu thai. Các nàng tới sớm như vậy, tự nhiên cũng là vì không muốn bị người khác nhìn thấy.
Liên Mạn Nhi không có tiếp tục nghe, lôi kéo Tiểu Thất từ trong miếu đi ra.
Ngoài thổ miếu người càng lúc càng nhiều, tụm hai tụm ba dựa vào chân tường, hoặc ngồi chồm hổm hoặc đứng, trong miệng còn nhai lương khô.
“Những người này là ở đâu ra, bọn họ ở nơi này làm gì?” Liên Mạn Nhi tự nhủ.
“Bọn họ đều là lên núi đi làm công.” Có thanh âm hơi một chút trẻ thơ đáp.
Liên Mạn Nhi sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, trả lời chính là một tiểu hòa thượng trong thổ miếu. Nguyên lai là nàng mới vừa rồi đem suy nghĩ trong lòng nói ra lời làm tiểu hòa thượng này nghe thấy được.
“Là ngươi a.” Liên Mạn Nhi vỗ ngực một cái.
Tiểu hòa thượng này tên là Nguyên Đàn, thường làm chân chạy truyền lời cho lão hòa thượng trong miếu, trong thôn đại đa số mọi người đều biết hắn, thường gọi hắn Tiểu Bình. Liên Mạn Nhi đã từng nghe Liên Thủ Tín cùng Trương thị nói Tiểu Bình là người cơ khổ, lúc chưa đầy tháng đã bị người ném ở ngoài cửa thổ miếu, khi đó chính là mùa đông khắc nghiệt, nhờ có tăng nhân trong miếu lúc mở cửa quét dọn nhìn thấy hắn đưa ôm trở về phòng mới cứu một cái mạng nhỏ của hắn.
Không ai tới nhận thức Tiểu Bình, trong thôn cũng nhà nào mà không có trẻ con nhưng cũng không muốn nhận nuôi hắn, trong miếu tăng nhân phải lưu hắn lại. Thật nhiều người đều cho rằng Tiểu Bình sống không được, nhưng đứa trẻ này còn rất bền bỉ, không chỉ có còn sống, còn lớn được như vậy.
Trẻ con được nuôi lớn trong miếu tự nhiên cũng làm tiểu hòa thượng. Về phần cái tên Nguyên Đàn này, nghe nói còn có chút lai lịch. Hòa thượng kia cứu hắn, lúc ôm hắn trở về phòng không cẩn thận đá vào một cái bình yêm đồ ăn.
Liên Mạn Nhi nghĩ sâu xa thêm một chút, cái tên Tiểu Bình này, thứ nhất có thể nói rõ vận mệnh hắn giống như cỏ dại, thứ hai cũng cho thấy văn hóa tài nghệ các hòa thượng trong miếu.
Tiểu Bình so với Liên Mạn Nhi lớn hơn, năm nay mười một tuổi, mặc dù quanh năm ăn chay nhưng có thể ăn no, suốt ngày ở trong miếu làm việc, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, xương cốt cũng bền chắc.
“Tiểu Bình, ngươi biết a, nói một chút tại sao.” Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu Bình mặc dù thuở nhỏ ở trong miếu lớn lên, đầy người mang mùi hương khói. Nhưng một chút cũng không giống tiểu cao tăng, hắn càng giống một trẻ con nhà nông bình thường, rất dễ dàng cùng trẻ con cùng tuổi thân cận.
“Bọn họ