“Tứ thúc, Mạn Nhi, mọi người đây là làm gì?” Liên Kế Tổ bước lên phía trước ngăn cản. “Không phải nói cha cháu bị bệnh, không dậy nổi khỏi giường à, có chuyện gì cứ nói trước với cháu.”
“Đúng vậy a.” Tưởng Thị ôm bé gái Nữu Nữu đến bên người Liên Mạn Nhi, trên mặt cười theo, “Mạn Nhi, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì hảo hảo nói chuyện.”
Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang cùng Tam Lang liếc mắt ra ý một cái, hai người này liền đẩy Liên Kế Tổ ra ngoài. Lúc ở nhà đi ra ngoài, Liên lão gia tử có nói chuyện, nói là vào thành, đương nhiên là Liên Thủ Tín làm chủ, nhưng là nếu gặp chuyện gì, thì đều theo nghe theo Liên Mạn Nhi đấy. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tất nhiên là ủng hộ Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lại nắm trong tay quyền sở hữu tài sản, dọc theo con đường này làm việc đâu ra đấy, đi Tống gia một chuyến, đều đem tiền trở về rồi. Tại trong mắt Nhị Lang cùng Tam Lang, uy tín của Liên Mạn Nhi càng ngày càng tăng lên, Liên Mạn Nhi lại có tẩu thuốc của Liên lão gia tử ở trong tay, đương nhiên bọn hắn là nghe theo Liên Mạn Nhi đấy.
Liên Thủ Nhân lợi dụng Liên Thủ Nghĩa, lại để cho Liên Thủ Nghĩa mang tiếng xấu, Nhị Lang cùng Tam Lang trong lòng cũng mang tức giận.
“Tứ thúc, Mạn Nhi, mọi người đây là đang làm gì?” Liên Kế Tổ thấy mọi người không có đáp lại hắn, liền hỏi lại.
Liên Mạn Nhi quét mắt liếc Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị, nàng nhớ rõ Liên Thủ Lễ nói lúc vào thành cũng không có nhắc đến hai người này.
Trên đời có một số ít người, rất là vô cùng trùng hợp “Không có ở đây.”
Nói thí dụ như con gái của Chu Thị cùng Liên lão gia tử là Liên Lan Nhi, vợ chồng Liên Thủ Nhân ở trong thành những ngày này, cũng có một số ngày là ở nhà của Liên Lan Nhi đấy. Theo lý thuyết, giữa các nàng có quan hệ mật thiết hay lui tới. Nhưng là Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ vào thành tìm Liên Thủ Nhân, Liên Lan Nhi chỉ tìm người dẫn bọn hắn đi tìm, cũng không có đi theo một lúc nào.
Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ tới tìm Liên Thủ Nhân đòi nợ đấy, điểm này bọn hắn sẽ không có gạt Liên Lan Nhi.
Lại nói thí dụ như Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị, tại thời điểm Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa đến, bọn hắn cũng không có xuất hiện, không biết tại thời điểm đó, bọn hắn đang ở nơi nào.
Nghĩ như vậy liền thấy, mỗi lần phòng Liên Thủ Nhân có chuyện gì đó hại thân, vợ chồng Liên Kế Tổ đại đa số đều không có mặt ở đây.
Số lần nhiều lắm, rất khó để người ta tin tưởng đấy là trùng hợp.
“Đại ca, đại tẩu, các người…” Liên Mạn Nhi nói một nửa liền dừng lại, không cần phải hỏi hai người kia mấy ngày hôm trước có phải hay không không ở tại ngôi nhà này. Đáp án nhất định là không, nhưng lại không có lý do không ở đây.
“Mạn Nhi, ngồi xuống nói chuyện a. Ngươi cầm cái tẩu thuốc này là…” Tưởng Thị cũng cười hỏi.
“Đây là tẩu thuốc của ông nội, gặp vật như gặp người.” Liên Mạn Nhi chỉ nói một câu này, cũng không nhiều lời nữa.
Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị đứng ở đó, hai mặt nhìn nhau.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có thanh âm ồn ào, một lúc liền thấy Nhị Lang cùng Tam Lang từ từ khiêng Liên Thủ Nhân đi vào, Cổ Thị trong tay ôm một cái áo khoác, chạy chậm ở phía sau.
“…Đại bá của các cháu bệnh như vậy, đây là các cháu muốn dày vò chết hắn. Cái này còn có quy củ hay không…” Cổ Thị trong miệng liền không ngừng ồn ào.
“Cũng nhờ có người dẫn đường, nếu không chúng ta cũng không có tìm ra đại bá.” Nhị Lang thanh âm buồn bực, cùng với Tam Lang đem Liên Thủ Nhân bỏ ở trên mặt đất, quay người đứng ở bên cạnh Liên Thủ Tín. Cổ Thị vội vàng chạy lên,đỡ lấy người của Liên Thủ Nhân, đem áo khoác trên tay khoác lên người của Liên Thủ Nhân.
Liên Mạn Nhi không khỏi dò xét cẩn thận Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị. Nghe nói Liên Thủ Nhân đã bệnh không dậy khỏi giường, nhưng sắc mặt lại phơn phớt hồng nhuận, so với thời điểm ở tại nông thôn còn mập hơn chút ít, chỉ là chòm râu không có cạo gọn gàng, bởi vậy bộ dáng có chút suy sụp tinh thần, có lẽ bị Nhị Lang và Tam Lang mang kháng tới đón gấp nên trên người chỉ mặc áo kép thiếp thân.
Cổ Thị so với thời điểm ở nông thôn thì không có biến hóa gì lớn.
“Đại bá, đại thẩm, là ông nội để cho chúng ta vào thành, ông lại để cho cháu đại biểu người, nói với mọi người mấy câu.” Liên Mạn Nhi nói xong lại dùng hai tay nâng tẩu thuốc ở trước ngược, “…gặp vật như gặp người.”
Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đứng yên không nhúc nhích.
“Mạn Nhi, Đại bá của cháu bệnh như vậy, có lời gì cần nói thì để cho ông ấy ngồi xuống đã rồi nói.” Cổ Thị nói chuyện, muốn vịn Liên Thủ Nhân ngồi vào ghế bên cạnh.
“Đại bá, đại thẩm, hai người không nghe thấy lời của cháu nói sao? Ông nội đưa cho cháu cái tẩu thuốc này, nói gặp vật như gặp người. Hai người thấy ông thì nên làm gì, mà còn dùng những lời như vậy nói?” Liên Mạn Nhi không khách khí mà nói lớn.
Hiển nhiên Liên Thủ Nhân và Cổ Thị là có chút không phục, nhưng đến khi nhìn thấy Liên Thủ Tín, Nhị Lang, Tam Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi đều có sắc mặt giận giữ, đám người hầu của Tống gia không biết lúc này lại chạy hết đi đằng nào.
“Để ta giập đầu với lão gia tử, đại bá cháu bệnh không nhẹ, liền ngay đối với lão gia tử thì cũng nên miễn cái lễ này đi.” Cổ Thị không phục, không cam lòng, vẫn có ý đồ giãy dụa đến cuối cùng.
Liên Thủ Nhân thật sự bị bệnh thật sao? Liên Mạn Nhi không xem đấy là bệnh thật. Bộ râu ria kia là giả bộ bệnh, nhưng không có nghĩ tới Nhị Lang cùng Tam Lang sẽ đi đến bắt người, không có cơ hội trang điểm thêm một bước, cái bộ dạng giả bệnh như thế kia, ai tin tưởng chứ.
Coi như thật là bị bệnh, như vậy cũng không thể khoan dung.
“Đại bá, đại thẩm, hai người để cho Nhị bá cùng Tam bá mang tiền trở về trước, ông nội đã nhận được.” Liên Mạn Nhi nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị, “Tâm tư của hai người, ông nội đều đã rõ ràng.”
Liên Thủ Nhân có chút bối rối mà dời ánh mắt đi.
“Mạn Nhi, chúng ta cũng thế….” Cổ Thị có ý giải thích.
“Phụ thân bị các ngươi làm cho tức giận mà ho ra máu!” Liên Thủ Tín rống to, tiến lên, nắm lấy cổ áo của Liên Thủ Nhân, nhấc hắn lên, “Người khác ta mặc kê, nhưng đại ca, ca có phải là con trai của phụ thân hay không, ca có còn lương tâm hay không, ca quỳ