Nói ra thì, La thị trông coi Hà thị còn xa mới chặt chẽ bằng Liên Thủ Nghĩa.
Hà thị dọn tới La gia thôn, sở thích của nàng cũng không thay đổi, vẫn thích tới nhà người ta chơi, hơn nữa mông vô cùng nặng, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nhà người ta rồi, nàng không muốn cử động nữa. Mới tới La gia thôn, không quen biết người ta nhưng Hà thị vẫn dám vào nhà người ta, hơn nữa vẫn nặng mông như cũ.
Có lúc, ngồi một mạch tới lúc nhà người ta dọn cơm lên bàn hoặc trong nhà người ta có chuyện gì, không tiện cho nàng ở lại, nàng cũng không đi. Người ở La gia thôn dù đã nghe đồn đãi về hành động của Hà thị nhưng dù sao cũng chưa được tận mắt chứng kiến. Có người da mặt mỏng, coi trọng lễ tiết còn không đuổi Hà thị đi, đến giờ cơm còn giữ Hà thị ở lại ăn cơm.
Người ta không đuổi, Hà thị liền không đi. Dĩ nhiên, dù người ta có đuổi thì sợ rằng Hà thị cũng không đi. Người ta giả vờ giữ nàng lại ăn cơm, nàng cũng thật sự ở lại ngồi vào bàn ăn cơm.
Cứ như vậy, không bao lâu sau, người ở La gia thôn đều biết Hà thị là hạng người gì rồi, không thiếu người lén lút bàn tán sau lưng.
La thị biết được, liền cùng mẹ và muội muội của nàng trông coi Hà thị chặt chẽ hơn, không để nàng ngồi trong nhà người ta lâu. Có người chán ghét Hà thị, La thị sẽ bắt Hà thị về.
Vì vậy mà Hà thị cũng cảm thấy tự do của nàng bị giới hạn, thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc ở dưới mắt Chu thị. Dù sao thì Chu thị mắng là mắng, nhưng chưa bao giờ tới nhà người khác kéo nàng ra ngoài.
Không thể tùy ý tới nhà người khác ngồi, không thể ăn cơm ở nhà người khác, Hà thị cảm thấy vô cùng bực bội. Vì vậy, nàng thấy có cơ hội, liền lập tức nói ra. Trong lòng nàng cảm thấy trông cậy vào Liên Thủ Tín cũng được, Trương thị cũng được, có thể nói một câu hộ nàng, từ đây không cho La thị trông coi cấm cửa nàng nữa.
Lời nói Liên Thủ Nghĩa đánh bạc chính là thuận miệng nói ra. Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi nói Liên Thủ Nghĩa đánh bạc, Liên Thủ Nghĩa không dám phản bác, nhưng cũng không mở miệng thừa nhận. Nhưng Hà thị nói vậy, đây chính là bằng chứng, tất nhiên Liên Thủ Nghĩa bị mất hứng.
“Ngươi nói ít đi mấy câu, cứ mở mồm là nói lung tung! Ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm đâu.” Liên Tủ Nghĩa khẽ trách mắng Hà thị.
“Ta nói lung tung gì, ta nói thật mà.” Hà thị không hiểu tại sao Liên Thủ Nghĩa lại tức giận, vẫn giải thích, “Vợ Nhị Lang không biết lớn nhỏ, ta làm mẹ chồng, tới nhà người khác chơi thôi mà nàng cũng quản này quản nọ.”
Hà thị không nhiều tâm tư như Liên Thủ Nghĩa, chỉ nghĩ là mọi người đều biết Liên Thủ Nghĩa đánh bạc. Liên Thủ Nghĩa cũng ngầm thừa nhận. Nàng nói thêm một câu như vậy cũng không liên quan gì.
Liên Thủ Nghĩa thấy Hà thị lơ ngơ như vậy, tức giận muốn đập đồ. Hắn không dám tranh chấp với đám người Liên Thủ Tín, nhưng với Hà thị sẽ không cố kỵ gì.
“Ngươi còn nói năng càn rỡ? Còn không coi ta ra gì, ngươi muốn lật trời sao?” Liên Thủ Nghĩa nói như vậy, còn giơ tay lên làm bộ định đánh Hà thị. Thật ra thì hắn cũng không thật sự muốn đánh Hà thị, nhưng hắn mượn việc này xả ra tức giận trong lòng.
“Ngươi làm gì thế, đây không phải là nhà ngươi, ngươi đàng hoàng một chút!” Liên Thủ Tín lập tức quát lên.
Liên Thủ Nghĩa kinh ngạc nhìn Liên Thủ Tín một cái, chậm rãi thu tay về.
“Lão Tứ à, Liên Tứ lão gia, giờ tính tình ngươi lớn rồi. Thật uy phong…” Liên Thủ Nghĩa lẩm bẩm nói.
“Nhị bá mẫu của bọn nhỏ, không phải ta nói tẩu đâu, tật nặng mông của tẩu cũng nên sửa đi. Có thời gian như vậy, tẩu cũng làm chút việc đi. Mấy năm nay, mấy đứa con của tẩu, có đứa nào được mặc đồ tẩu làm không? Tẩu là người làm mẹ, còn trông chờ sau này bọn nhỏ hiếu kính tẩu? Trước hết tẩu cũng phải làm gì đó cho ra dáng đã chứ?” Trương thị không nhịn được mà nói Hà thị một câu.
Hà thị lầm bầm xúi bẩy trong miệng, cũng quay đầu đi.
Liên Thủ Nghĩa liên tiếp tố khổ tố cáo, bị mấy người Liên Mạn Nhi bẻ lại, lại bị Hà thị quấy rầy như vậy, khí thế lúc hắn đến đã giảm đi một nửa. Nhưng cứ như vậy mà quay về, hắn không cam tâm.
“Lão Tứ, ta nói không sai, vợ Nhị Lang cướp tiền của ta, chuyện này là thiên chân vạn xác. Nàng ta làm như thế mà là phụ nữ nhà tử tế sao? Nàng làm thế là tham gia vào bọn cướp. Lão Tứ, chuyện này đệ không thể mặc kệ. Nếu đệ mặc kệ, phóng túng nàng, sau này nàng có thể ngồi lên đầu Liên gia chúng ta…. Không nói sau này, bây giờ nàng đã sớm ngồi lên đầu Nhị Lang rồi, giờ nàng đang chuẩn bị trèo lên đầu ta ngồi đây.” Liên Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói với Liên Thủ Tín.
“Dù có làm sao, số tiền này, lão Tứ, đệ phải giúp ta lấy lại. Tiền của chúng ta lại bị nàng lấy đi dùng cho nhà nàng. Đây là bắt nạt người khác quá mức phải không?”
“Không sai, chỉ bằng việc nàng cướp tiền của ta, bỏ nàng cũng không phải ủy khuất cho nàng.”
Lời nói của Liên Thủ Nghĩa có hai ý, một là phải lấy lại tiền trong tay La thị, sau đó là bỏ nàng.
“Tìm lại người khác, dù là thiếu tay cụt chân cũng tốt hơn nàng. Đây là mẫu dạ xoa đó, bắt nhà chúng ta làm công cho nàng.” Cuối cùng Liên Thủ Nghĩa lại nói.
“Số tiền kia của huynh…” Liên Thủ Tín suy nghĩ một lúc, liền nói, “Huynh cầm tiền làm gì, bình thường huynh không tiêu tiền trang trải cuộc sống, chỉ muốn lấy số tiền đó đi đánh bạc. Tiền đi người yên vui, trong tay huynh không có tiền, huynh còn có thể yên tĩnh hơn một chút.”
“Cái gì? Lão Tứ, sao đệ lại thiên vị người ngoài như thế. Chuyện này, nàng không có lý, nói lại, ta mới là người có lý chứ.” Liên Thủ Nghĩa thấy đến chuyện này mà Liên Thủ Tín cũng không bênh vực hắn, liền cuống lên.
“Như thế này đi, số tiền kia, trước cứ để cho Nhị tẩu cầm. Nếu hai người muốn dung gì thì nói với nàng, bảo nàng đi mua cho hai người.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng