Hai năm qua, sự tùy hứng của Chu thị tăng theo tuổi tác của bà, cơm tối ở nhà này ăn cũng càng ngày càng sớm. Giống như hôm nay, mọi nhà trong thôn còn chưa bắt đầu nhóm lửa thì nhà này đã ăn cơm, dọn dẹp bát đũa xong rồi.
Bữa cơm tối này với nhà nông dân bình thường, có thể coi là vô cùng thịnh soạn. Món chính là cơm trắng, một bát thịt kho tàu lớn, canh bì lợn, trứng gà chưng, còn có dưa chua thịt luộc bên trong có rất nhiều đậu phụ đông. Hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ hâm nóng một bầu rượu, thức nhắm có đậu phộng rang mà Chu thị cùng Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu bóc vỏ.
Chu thị không uống rượu, cũng không ăn đậu phộng rang.
Với điều kiện của nhà này hiện tại, không phải Chu thị không thể ăn ngon hơn nhưng Chu thị lại không thích ăn thức ăn xào, chỉ thích ăn đồ ăn đã ninh nhừ, cũng không ăn gà vịt cá mà chỉ thích ăn thịt mỡ heo. Vì vậy cả nhà cũng chỉ có thể theo bà, hàng ngày đều ăn như vậy.
Trên bàn cơm, Chu thị ra vẻ hiền lành, gắp thịt cho Liên Thủ Nhân hai lần, còn cố ý gắp một miếng thịt kho tàu lớn cho Đại Nữu Nữu.
Mỗi lần Chu thị làm ầm ĩ, chỉ cần để bà mắng cho thoải mái, đám tiểu bối lại nghe lời bà, xin lỗi bà, nhận hết sai lầm về bản thân mình, Chu thị cũng sẽ không so đo. Sau đó còn hiền hòa khác thường với tiểu bối “phạm sai lầm” này, cho một ít chỗ tốt.
Cái gọi là đánh một cái tát lại cho một cái kẹo, đây chính là phương thức Chu thị luôn dùng.
Một bữa cơm tối, mọi người đều ăn uống vui vẻ. Tưởng thị dẫn theo Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu thu dọn trong ngoài nhà xong xuôi. Chu thị liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời phía tây vẫn còn ở đầu tường nhưng với Chu thị thì canh giờ cũng đã muộn.
“Hôm nay chắc không có ai tới, lát nữa mang bô vào rồi khóa cửa đi.” Chu thị nói.
Vừa ăn xong đã muốn chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Bà nội.” Tưởng thị vội cười nói với Chu thị: “Hôm qua con dâu thứ ba của Vương Thập Lục gia ở đầu thôn đông sinh con, hôm nay cháu muốn qua xuống sữa. Nhà chúng ta có chuyện gì thì người ta đều tới giúp. Người ta có việc, chúng ta cũng không thể không đi phải không?”
“Con dâu nhà hắn sinh con?” Chu thị liền nói: “Năm ngoái ta đã qua xuống sữa cho nhà hắn. Giờ đã lại sinh đứa nữa rồi.”
“Năm ngoái là con dâu thứ hai, bọn họ đã ở riêng rồi, lễ tặng cũng nên tính riêng. Tam gia này cũng có qua lại với chúng ta.” Tưởng thị liền nói.
“Có qua lại thì cứ đi đi.” Chu thị liền nói.
“Bà nội, vậy chúng ta tặng cái gì?” Tưởng thị liền hỏi. Việc tặng lễ này, muốn tới tặng quà, tặng bao nhiêu quà đều do Chu thị quyết định.
“Nhà chúng ta còn cái gì?” Chu thị liền nói.
“Bà nội, nhà chúng ta còn ba mươi mấy quả trứng, nếu không thì cứ tặng mấy quả.” Tưởng thị liền nói.
Quà lễ xuống sữa cho bà con làng xóm, tặng trứng gà là vô cùng thích hợp.
“Đi, đi lấy hồ lô trứng gà ra đây.” Chu thị ngoắc tay ra sai Liên Nha Nhi.
Hai năm qua, Liên Nha Nhi vẫn không nói nhiều lắm, nhưng đã bị Chu thị dạy bảo, gọi dạ bảo vâng. Dù nàng đang làm gì thì chỉ cần Chu thị gọi một tiếng, nàng sẽ lập tức lên tiếng, Chu thị bảo nàng làm gì nàng liền làm nấy, vô cùng thoải mái.
Liên Nha Nhi ôm hồ lô trứng gà tới đặt trước mặt Chu thị. Lúc này Tưởng thị đã lấy một chiếc rổ, đặt bên cạnh hồ lô.
Chu thị vươn tay vào trong hồ lô, lấy trứng gà bên trong ra, bày lên giường gạch đếm một lần, chọn lấy hai mươi quả, cho vào trong giỏ để làm quà xuống sữa.
Quà của người nông dân cũng có luật lệ, hai mươi quả trứng gà làm quà xuống sữa cũng coi như là có quy củ.
“Bây giờ ngươi sẽ đi?” Chu thị hỏi Tưởng thị.
“Vâng, cháu sẽ đi luôn rồi về sớm.” Tưởng thị liền nói.
Lời này Chu thị thích nghe, liền gật đầu. Lúc này Tưởng thị mới thay quần áo, một tay xách rổ một tay dắt Đại Nữu Nữu ra khỏi cửa, đi về hướng đông. Tưởng thị vừa đi, Liên Kế Tổ liền xin phép Chu thị, nói là Xuân Trụ nhà bên tìm hắn có chút việc, xin cho hắn qua đó một lát.
Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không biết trồng trọt, hai năm qua nhờ có Xuân Trụ thỉnh thoảng nhắc nhở, ví dụ như đến lúc trồng vụ xuân rồi, đến lúc phải nhổ cỏ để không ảnh hưởng đến vụ mùa rồi… Lúc rảnh rỗi, vợ Xuân Trụ cũng tới ngồi chơi một lúc. Cả nhà Xuân Trụ đều hiểu rõ tính tình của Chu thị, chưa bao giờ trêu chọc bà. Hai nhà làm hàng xóm, sống chung cũng coi như không tệ.
Vì vậy, Liên Kế Tổ nói muốn sang nhà Xuân Trụ, Chu thị cũng không ngăn cản.
“Trời tối, quay về sớm một chút.” Chu thị dặn dò Liên Kế Tổ.
Chu thị còn có một tính cách, đó là bà nghỉ sớm thì cũng muốn cả nhà đều nghỉ sớm theo. Theo lời bà nói thì sợ lúc đang ngủ lại nghe thấy tiếng cửa mở, lo lắng có trộm vào hại bà. Vùng Tam Thập Lý Doanh Tử dân phong thuần phác, dù không dám nói đêm không cần đóng cửa nhưng cũng không khác lắm. Những việc xấu rất ít xảy ra, trộm vặt móc túi cũng cực ít, phần lớn đều là tranh cãi trong nội bộ gia đình.
Việc Chu thị không lo có người trộm đồ mà lại lo có người hại bà cũng là chuyện ít thấy ở đây. Bà là một lão nhân, cực ít khi ra khỏi cửa thì có người nào lại tới hại chứ?
Nguyên nhân và khúc mắc của việc cẩn thận từng li từng tí một đến mức quá đáng này của Chu thị, sợ là cũng chỉ có Chu thị hiểu rõ.
Sau khi nhà Liên Mạn Nhi từ trong thôn quay về, cả nhà nói chuyện một lúc rồi tự đi làm việc riêng. Tiểu Thất phải làm bài tập. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều có chuyện phải giải quyết ở bên ngoài.