Editor: NaLâm Mẫn liếc mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, không nói câu nào với mình.
Làm sao để anh tin bản thân mình biết thuật, ngoan ngoãn phối hợp trị bệnh đây?Đây chính là vấn đề.
Lâm Mẫn yên bình ở nhà họ Cố đã 3 ngày, người nhà họ Cố gần như tôn cô như một vị bồ tát, thế nhưng, Cố Cảnh Xuyên vẫn lạnh nhạt với cô, thậm chí, buổi tối anh còn từ chối ngủ cùng một giường với cô, tự đẩy xe lăn qua ngủ cùng Cố Cảnh Kỳ.
Vừa mới kết hôn, cô lại một mình trong căn phòng trống trải, có chút cô đơn lạnh lẽo.
Có điều, Lâm Mẫn cũng không phải quá để tâm, cô biết, bởi vì Cố Cảnh Xuyên chính trực, lương thiện, mới làm ra những hành động này.
Rốt cuộc là anh không muốn liên lụy cô.
Muốn để cô thấy khó mà rút lui, tự mình rời đi.
Kiếp trước, Lâm Mẫn sống quá mệt mỏi!Có năng lượng lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu.
Từ khi sư phụ nghỉ hưu, mỗi ngày cô đều phải khám cho rất nhiều bệnh nhân vì danh tiếng mà tìm đến.
Căn bản là không có thời gian làm chuyện riêng của mình.
Chính vì dồn hết tâm sức cho công việc, nên cô mới bỏ qua cặp mắt ác độc phía sau lưng.
Cuối cùng, lại bị sư huynh của mình móc nối với người phụ nữ đó làm hại, bọn chúng muốn đoạt mạng của cô.
Sống lại một kiếp, cô muốn một lần sống thật tốt vì mình.
Những người gọi là người thân đó, con mẹ nó đều đi gặp quỷ đi.
Lúc Cố Cảnh Xuyên đọc sách, Lâm Mẫn cầm sách ngồi trên chiếc ghế dài cùng