Editor: NaVương Quế Hương khóc lóc chạy qua, “Con trai, con đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, con nghe mẹ.
Mẹ đi gọi cha các con, bắt người về.
”“Mẹ, đừng để con nói lần thứ 2”, anh kìm nén cảm xúc, ngữ khí kiên quyết.
“Được, ta không tìm nó, xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn phải gọi cha con về, nếu không buổi tối ông ấy trở về, sẽ đánh chết ta mất, chúng ta đi nhà mẹ của Lâm Mẫn xem sao, chỉ cần biết được con bé vẫn an toàn, chúng ta mới yên tâm được.
”Cố Cảnh Xuyên không nói gì nữa, Vương Quế Hương vội chạy về phía ruộng của nhà mình.
Cố Cảnh Huy lái chiếc xe bốn bánh cùng với Cố Đức Thành bẻ ngô trong ruộng, định dùng xe kéo về.
Vương Quế Hương vừa đi, trong nhà lúc này chỉ còn lại hai người Cố Cảnh Xuyên và Vương Anh.
Cố Cảnh Xuyên tự đẩy xe lăn về phòng.
Phòng của anh, vì để thuận tiện cho xe lăn lên xuống, đã đặc biệt phá bỏ bậc cửa, dùng xi măng xây thành một bậc dốc, anh có thể tự đẩy xe lăn lên xuống.
“Cảnh Xuyên, để ta đẩy chú vào phòng.
” Lời nói của Vương Anh vừa dịu dàng lại vừa ngọt, khác hoàn toàn với màn khóc lóc vừa nãy.
Hai tay cô ta đang định nắm lên xe lăn, Cố Cảnh Xuyên ngăn lại, “Không cần.
”“Cảnh Xuyên, có phải trong lòng rất buồn không?” Ánh mắt Vương Anh lóe lên ác độc, giọng nói thì cổ quái.
“Ai ya, đây đều là số mệnh!, lúc trước tôi đến nhà các người xem mặt, rõ ràng người tôi thích là chú, nhưng chú lại không thèm nhìn tôi, lại dứt khoát cự tuyệt, nếu như