Editor: TieuTieuLâm Vĩnh Cường đảo mắt, “Nếu như người không tìm thấy, mấy người phải bồi thường cho chúng tôi”.“Dựa vào cái gì bắt chúng tôi bồi thường? Cả nhà mấy người tốn thời gian tốn tình cảm.
Sau đó cũng không gặp may, cho dù mấy người cần sinh lễ hay ai cần? Tiền đó không phải mấy người tiêu rồi sao?”Lý Thu Mai không quản việc sính lễ, trong lòng lo lắng một khi Lâm Mẫn bỏ trốn, không nằm trong phạm vi quản lý của họ, làm sao bà ta có thể giải thích cho con gái mình ở thành phố.Bà ta phẫn nộ, “Mấy người biết nó ầm ĩ, vẫn không quản chặt nó, đứa con gái đó hèn nhát, ầm ĩ vài lần cũng chấp nhận hiện thực.
Cả nhà mấy người , đều làm cái gì? Tự mình buông lỏng cảnh giác.
Còn đến chúng tôi đòi người.
"Cố Đức Thành nhìn thấy Lâm Kim Thuận từ lúc họ vào cửa đến bây giờ, đến đánh rắm cũng không dám, vợ ông ta toàn cuộc chắn đầu líu ríu, khuôn mặt ông ta trầm mặc, “Là nó nói nó nghĩ thông suốt rồi, sau này sẽ cùng Cảnh Xuyên chúng tôi sống hạnh phúc, mấy ngày này cũng biểu hiện rất bình thường, chúng tôi mới bị nó lừa rồi”.Vương Quế Hương tiếp lời, “Nó là con gái, chưa từng đi xa nhà, tự mình có thể chạy đi đâu? Nếu không về nhà mẹ cũng nhất định có người tiếp ứng”.“Đúng rồi, tôi nhớ người yêu trước của Lâm Mẫn, cậu ta gọi là gì, nhà ở đâu? Chúng ta cùng đến tìm cậu ấy hỏi rõ ràng.
Cho dù như thế nào, việc này chúng ta bắt buộc