Giai Chi đứng dậy rời đi tiến về phía thang máy, trong lúc đang đợi cánh cửa thang máy mở ra tiếng rung chuông điện thoại vang lên cô đưa tay vào lấy ra bắt máy.
- Quản gia Lý ông gọi tôi có việc gì?
“Tiểu thư, chuyện lần trước người nhờ tôi tìm dạy người học võ đã có rồi.
Mọi thông tin và số điện thoại liên lạc tôi đã gửi qua file cho người rồi, tiểu thư người nhớ tranh thủ thời gian xem qua.”
“Nếu hôm nay người rảnh thì bao giờ tan làm có thể ghé qua đến chỗ tập một chút, chỗ tập đó gần công ty chúng ta.”
- Ta biết rồi, nếu không còn việc gì nữa thì ta tắt máy đây.
“ Khoan đã, tiểu thư người đừng vội tắt máy.”
Giai Chi bỏ điện thoại xuống chuẩn bị tắt máy thì ở đầu dây bên kia ngăn cản lại.
- Còn có chuyện gì nữa sao?
“Vừa nãy phu nhân có gọi điện về dặn tôi nói với người rằng, cuối tuần nay phu nhân đã thay người sắp xếp một buổi gặp mặt cho người với đại thiếu gia của Hứa gia.”
“Phu nhân còn nói thêm rằng, nếu tiểu thư nhất quyết không đi hay tìm cách bỏ trốn thì chúng tôi được phép sử dụng bạo lực để bắt giữ người lại.”
Giai Chi nghe đến đây cảm thấy hơi kì lạ, hình như có cái gì đó không đúng.
Cô nhớ không nhầm thì một thời gian sau đó khi ba mẹ cô đi công tác trở về mới sắp xếp cuộc gặp mặt này, cô suy nghĩ một chút thấy cũng không ảnh hưởng gì nên đã đồng ý.
- Ta biết rồi, nhờ ông chuyển lời đến cho mẹ ta nói rằng là ta nhất định sẽ đi.
“Nếu như người đã đồng ý rồi thì tôi sẽ nói lại một tiếng với phu nhân.”
“Vậy tôi xin phép tắt máy trước.”
- Ừ.
Quản gia Lý đặt ống nghe xuống thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời này, bây giờ ông có thể ăn nói được với phu nhân rồi.
Lúc này thang máy bing một tiếng cánh cửa tự động mở ra, cô cất điện thoại vào túi bước vào trong ấn nút đóng cửa và bấm lên tầng năm.
Cánh cửa khép lại bắt đầu di chuyển lên tầng năm, ba người đứng trong thang máy không nói lấy lời nào cho đến khi Giai Chi mở lời trước đã phá tan đi bầu không khí này.
- Trợ lý Hạ, tôi cho cô thời gian là ba ngày để tìm ra người đã gây tổn thất cho công ty.
Nếu sau ba ngày mà tôi không nhận được câu trả lời hợp lý thì cô chuẩn bị sẵn tinh thần dọn đồ rời khỏi đây đi là vừa, đến lúc đó dù cô có cầu xin tôi thế nào thì cũng trở nên vô dụng.
- Cô nghe rõ rồi chứ?
Hạ Thanh muốn xin thêm một chút thời gian nhưng lại thôi, cô biết đây là thử thách để xem cô có xứng đáng được ở lại hay không nên cô nhất định sẽ không để mình mất đi công việc này.
- Tôi đã nghe rõ thưa tiểu thư.
Trợ lý Châu cảm thấy vô lý, mấy này hôm nay không phải mọi chuyện đang rất bình thường sao.
Sao tự nhiên tiểu thư lại có thể đi gây khó dễ cho người mới như vậy?
-