Giai Chi ho lấy vài tiếng rồi mỉm cười thật tươi đi đến chỗ hai người chào hỏi.
- Ba mẹ, cuối cùng hai người cũng đã trở về rồi, con nhớ hai người quá.
Chu Liễu Y - mẹ cô nghe thấy giọng nói này là của con gái mình liền quay ra nhìn, đứng dậy rời xa vòng tay của chồng mình mà đi đến ôm lấy đứa con gái này.
- Giai Chi cuối cùng con cũng về rồi, ngoan, đi ra đây với mẹ nào, chúng ta lên phòng con nói chuyện đi.
Liễu Y nắm lấy bàn tay của Giai Chi kéo cô rời đi, Tịch Tư Thành - ba cô lên tiếng ngăn cản lại.
- Liễu Y, nếu em nói về chuyện đó thì em tìm con nói sau được không? Anh hiện tại có việc muốn nói với con.
- Có việc gì thì tối anh kiếm con nói chuyện sau, còn chuyện này mãi con nó mới chịu đồng ý nên mình không thể nào chạm trễ được.
Liễu Y bỏ mặc Tư Thành ngồi một mình ở đó mà kéo Giai Chi đi lên lầu, đi thẳng một mạch vào trong phòng kéo cô ngồi trên giường còn mình đi ra đóng cửa lại rồi cũng ngồi xuống với cô.
- Giai Chi con nói cho mẹ nghe, không phải trước đây con không muốn nghe theo sự sắp của chúng ta về hôn nhân cả đời của con sao?
- Thật ra con không muốn thì cũng không sao hết, chúng ta suy nghĩ kĩ rồi nếu con thật sự không muốn thì chúng ta sẽ thay con hủy hôn với nhà bên đó.
Liễu Y nắm lấy bàn tay của Gia đình vuốt ve, vài hôm trước khi bà nhận được tin của quản gia Lý nói rằng Giai Chi đã đồng ý đi gặp mặt khiến bà thật sự rất vui nhưng mãi cho đến hai ngày hôm nay bà mới suy nghĩ ngẫm kĩ lại, tự nhiên con gái bà đồng ý đi dù trong lòng đã có người khác.
Giai Chi dường như nhìn ra được sự lo lắng trong ánh mắt của bà cô liền tiến đến ôm lấy bà và nói.
- Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì.
Đúng là trước đây là do con không tốt vì một người đàn ông mà đã phụ lòng tốt của ba mẹ, giờ con đã nhìn thấy được bộ mặt thật của anh ta rồi con sẽ cắt đứt mối quan hệ giữa con và anh ta.
Liễu Y nghe thấy vậy liền vỗ lưng an ủi, bà ôm chặt lấy cô trong lòng cảm thấy có chút cô tội.
- Được rồi, mẹ hiểu rồi con đừng buồn.
- Con không sao đâu mẹ.
Giai Chi buông tay ra khỏi người mẹ mình, cô nhìn thẳng vào mắt bà nói ra từng chữ.
- Như mẹ đã thấy đó, bây giờ không phải con đang rất ổn sao? Vậy nên mẹ không phải lo lắng cho con đâu.
Chợt Giai Chi bỗng khựng lại dường như nhỡ đến điều gì đó, cô niềm nở dò hỏi thử mẹ để lấy một chút thông tin về vị hôn phu của mình.
- Mẹ, mẹ có thể cho con biết tên vị hôn phu của con là gì không?
- Con hỏi cái này làm gì, không phải ngày kia hai đứa sec gặp nhau rồi sao? Đến lúc đó hai đứa gặp nhau thì tự khắc sẽ biết thôi.
- Nhưng mà mẹ ít nhất cũng phải tiết lộ một chút về anh ấy chứ, chẳng lẽ mẹ muốn con không cẩn thận ở trước mặt người ta làm mất mặt gia đình mình sao?
- Con đó, chỉ biết nói những lời này sao?
Liễu Y nhéo lấy chóp mũi của Giai Chi mà hiển trách, nhìn vào đứa con gái đã lớn của mình mà vẫn giữ cái tính nết trẻ con này thật khiến cho bà phiền lòng.
- Con mà cứ như này mãi thì bao giờ mới chịu lớn đây, nếu con thật sự muốn biết như vậy thì mẹ sẽ tiết lộ một điều.
Trong mắt thằng bé đó chỉ có mình con thôi, dù con có dơ móng vuốt nên cào trước mặt nó đi chăng nữa thì trong mắt của nó con vẫn mãi là một con mèo hoang thôi.
- Kìa mẹ, ai lại nói con gái mình là con mèo hoang chứ.
Giai Chi giả vờ hờn dỗi quay lưng về phía bà nhìn không khác gì con mèo đang xù lông khi bị dẫm vào đuôi, Liễu Y bất lực đánh nhẹ vào tay Giai Chi một cái rồi nói.
- Đấy còn cãi, con thì nhìn bản thân mình bây giờ xem có khác gì con mèo đang xù lông không.
- Thế sắp đến ngày hẹn rồi con đã chọn được đồ gì chưa?
Liễu Y giờ mới nói sang vấn đề chính, ngày kia hai đứa chúng nó gặp nhau rồi bà muốn con gái mình trông phải thật là xinh vào hôm đó.
Giai Chi đột nhiên bị hỏi về vấn đề này cô mới chợt nhớ ra.
- Thật ra dạo này con hơi bận nên không có thời gian rảnh, ở công ty hiện tại đang gặp một số vấn đề nên con cũng không có tâm trạng chuẩn bị.
Liễu Y nghe đến đây sắc mặt trầm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy vỗ về an ủi.
- Con làm vậy thì coi sao được, chuyện ở công ty con yên tâm mẹ sẽ sắp xếp hết thay cho con.
Bây giờ trong thời gian tới trước khi đến buổi gặp mặt đó con phải ở bên cạnh mẹ nghe rõ chưa, con không có quyền được phép chối.
Giai Chi chưa kịp nói ra chữ “nhưng” thì đã bị bà nhanh chóng ngắt lời.
- Không có nhưng nhị cái gì hết, ba con giờ cũng đã về rồi mọi chuyện của công ty cứ đứa hết cho ông ấy làm đi, còn nhiệm vụ của con đó chính là ngồi ở đó nghe theo sự sắp xếp của mẹ là được.
- Cứ quyết định như vậy đi, giờ mẹ sẽ đi nói với ba con.
Giai Chi giơ tay