Không gian yên tĩnh, đến cả thở cũng có thể nghe ra tiếng.
Lâm Huyền Du ngồi trên ghế sô fa, đối diện là Dương Hàn Phong uy nghiêm, khí chất cao quý.
Vừa rồi Dương Hàn Phong nói có chuyện muốn nói với cô, rồi một mạch kéo cô vào phòng Lâm Huyền Du.
Tuy đây là phòng của Lâm Huyền Du nhưng mà cứ như chủ nhân thật sự của nó là Dương Hàn Phong.
Thật muốn bỏ trốn mà!
Sao cô cứ gặp Dương Hàn Phong hoài vậy?
Trong lòng Lâm Huyền Du dậy sóng, cô khẽ nâng mắt nhìn Dương Hàn Phong.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này rất đẹp trai.
Lâm Huyền Du rất sợ sự im lặng, cũng chỉ có thể hạ mình không thèm đấu mắt với anh nữa mà lên tiếng: “Dương tiên sinh, anh có chuyện gì cần nói với tôi.”
Dương Hàn Phong liếc nhìn cô, lạnh lùng đáp lại: “Đề nghị của tôi, cô nghĩ thế nào rồi?”
Khóe miệng Lâm Huyền Du giật giật.
Người đâu mà nhớ dai như đỉa vậy?
Lâm Huyền Du một lần nữa thẳng thừng từ chối: “Tôi nói rồi! Dương tiên sinh, anh đi mà tìm người khác đi!”
Dương Hàn Phong im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Quả là đáng sợ!
Lâm Huyền Du điềm đạm nói từng chữ: “Vả lại, tôi cũng chỉ là sinh viên.
Tiền tôi cũng không có, sắc lại càng không! Dương tiên sinh, anh nói đi! Tôi có gì mà anh nhất quyết phải kết hôn cùng tôi?”
Vừa hết câu, Dương Hàn Phong đáp lại: “Bởi vì là em.”
Thình thịch…
Vừa rồi tim cô đập lỡ một nhịp.
Trong lòng ngực truyền đến cảm giác nóng ran.
Mặt Lâm Huyền Du ửng đỏ.
Dương Hàn Phong nói vậy là ý gì?
Bởi vì là em?
Vì sao lại là cô thì anh mới kết hôn?
Lâm Huyền Du đỏ mặt, tay chân không yên.
Dương Hàn Phong đang thả thính cô đó à?
Nhưng mà cô né không được a!
Lâm Huyền Du ho khan một tiếng: “Sao lại vì tôi? Liên quan gì tới tôi chứ?”
Dương Hàn Phong vẫn chậm chạp mà đáp lại: “Em giữ tim tôi.”
Lâm Huyền Du đỏ mặt phản bác: “Tôi…”
“Em chịu trách nhiệm đi!”
Lâm Huyền Du câm nín, cô chẳng biết nên nói gì.
Ai bảo anh ta nói có lý vậy chứ?
Dương Hàn Phong nhìn mặt cô mỉm cười nhẹ: “Em mau chịu trách nhiệm đi.”
Lâm Huyền Du cũng chẳng làm gì.
Trách nhiệm?
Không làm gì sai sao lại phải chịu?
Cô rất muốn phản lại nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Dương Hàn Phong chỉ có thể lái sang câu khác: “Chịu thế nào?”
Dương Hàn Phong nói như hẳn là chuyện đương nhiên: “Em cưới tôi.”
Lâm Huyền Du nghe xong liền bật cười khúc khích.
Tổng giám đốc Dương Hàn Phong cao cao tại thượng như thế.
Cô phải gom bao nhiêu sính lễ mới đủ cưới anh về?
Dương Hàn Phong nhìn Lâm Huyền Du cười vui vẻ, trong lòng cũng theo đó mà thoải mái.
Nói chuyện với cô, tâm trạng của anh thật sự tốt lên không ít.
Lâm Huyền Du vui vẻ lên không ít, cũng không còn sợ hãi như trước nữa.
Cô vui vẻ nhìn Dương Hàn Phong.
Dương Hàn Phong anh tuấn, cao lãnh, chỉ ngồi ở đó cũng trở nên đẹp đẽ đến lạ thường.
Anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần