Dương Hàn Phong đã thay đồ xong, ở dưới lầu đợi cô.
Tâm tình anh rất tốt, mặt mày như họa, đứng đó cũng là phong tình.
Lâm Huyền Du từ phòng bước ra, anh vừa ngẩng đầu liền thấy cô, bốn mắt chạm nhau.
Lâm Huyền Du như nàng tiên hạ phàm.
Da trắng, dáng thon lại rất cao vô cùng cân xứng.
Khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay, cái mũi nhỏ cao thẳng tinh tế, môi đỏ mọng hơi hé mở, nở nụ cười duyên dáng.
Đặc biệt là đôi mắt biết cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, mỗi lần cười là trong mắt như chứa muôn vàng vì sao.
Lớp trang điểm nhẹ như điểm thêm ba phần tinh xảo bảy phần quyến rũ.
Lâm Huyền Du mặc váy dạ hội cổ yếm đỏ rực lộ ra bờ vai thon gọn, váy ôm sát eo làm tôn lên dáng người xinh đẹp cùng làn da trắng mịn của cô.
Áo được may hai lớp nhẹ nhàng tạo cảm giác an tâm cho người mặc.
Thiết kế độc đáo với phần cổ áo dún viền ren và đính hoa làm điểm nhấn tạo nét đẹp tinh khôi, nhẹ nhàng.
Tóc đen dài được buộc gọn ở phía sau, chỉ một động tác nhẹ của cô cũng khiến bao người xao xuyến.
Lâm Huyền Du vốn dĩ đã đẹp, bây giờ lại còn chói sáng.
Rõ ràng là một bông hoa hồng đỏ rực đầy gai nhưng lại khiến Dương Hàn Phong càng muốn đến gần, càng muốn tìm hiểu cô, càng muốn yêu chiều, nâng niu cô.
Lâm Huyền Du đưa tay hất lọn tóc ra sau, khuôn mặt đầy vẻ tự tin cùng thần thái kiêu ngạo.
Lâm Huyền Du rõ ràng là một viên pha lê trân quý lại bị Lâm gia nhấn chìm không thương tiếc.
Lâm Huyền Du bước xuống vài bước lại giẫm phải vạt váy mà lao về phía trước.
Trong lòng cô thầm mắng đúng là xui xẻo.
Thân thể ngọc ngà chao đảo ngã xuống cầu thang.
Lâm Huyền Du nhắm chặt hai mắt chờ một cú ngã đau mông.
Nhưng mà…
Không đau!
Cô cảm thấy mềm mại lại hơi cứng nhưng mang lại cho Lâm Huyền Du cảm giác vô cùng an toàn.
Mặt đất từ bao giờ lại chất lượng như thế?
Lâm Huyền Du lần nữa mở mắt, liền cảm thấy rất sai.
Cô là đang ở trong lòng ngực rắn chắc của Dương Hàn Phong.
Dương Hàn Phong nhìn cô, đôi lông mày đẹp trai nhướn lên, rõ ràng là rất vui sướng.
"Xem ra là em rất thích lao vào người tôi." Dương Hàn Phong vui vẻ, giọng nói đầy ôn nhu, mặt mày như họa rõ ràng là đang nhìn cô mà cười.
Lâm Huyền Du đẩy anh ra, đỏ mặt mà ho nhẹ: "Anh đừng có mà tự luyến quá!"
Nhưng đôi gò má đỏ ửng lại đang bán đứng cô.
Trước cái nhìn như lửa của Dương Hàn Phong còn kéo đến tận mang tai.
Anh mỉm cười ừ một tiếng.
Lâm Huyền Du cảm thấy anh là đang cười nhạo cô!
Dương Hàn Phong chìa tay, làm động tác mời với cô, Lâm Huyền Du tự nhiên mà khoác tay anh.
"Đi thôi."
Khương gia rất coi trọng bữa tiệc mừng này.
Một là có thể kéo dài quan hệ, làm quen với những ông chủ mới.
Còn hai chính là muốn Khương Ly và Dương Hàn Phong gạo nấu thành cơm.
Mau mau về một nhà để bọn họ còn kéo dài quen hệ, hất mặt mà ngẩng đầu