Lâm Huyền Du gật đầu: “Ừ!”
Hàn Khuyết Băng giương môi cười.
Cô cảm thấy Hàn Khuyết Băng là đang cười nhạo cô.
Lâm Huyền Du trừng cô ấy sau đó lên giường.
Ai kia được một trận cười lớn, sau đó liền tự động đứng dậy đi tắt đèn.
“Ngủ thôi! Cô gái mê trai! Ha ha…”
Một cái gối bay thẳng vào mặt Hàn Khuyết Băng, cũng may cô ấy phản xạ nhanh mà né kịp.
Lâm Huyền Du bực tức: “Cậu im đê!”
“Ha ha!”
Ngày hôm sau, Lâm Huyền Du đến phòng học ở dãy đông.
Vì toàn tâm toàn ý cho dự án nên sinh viên tham gia không cần phải đến lớp.
Cô rất vui vì đều này!
Vừa bước vào, Dao Kỳ Nhi liền lao vào ôm lấy Lâm Huyền Du.
Mặt mày Dao Kỳ Nhi hớn hở: “Huyền Du, cậu giỏi quá đi!”
Mặt Lâm Huyền Du nở ra.
Cô nhếch môi cười: “Còn phải xem Lâm Huyền Du tôi là ai!”
Lệ Vu Phát kéo Dao Kỳ Nhi ra khỏi người cô, anh ta kéo Dao Kỳ Nhi vào lòng.
Ánh mắt nhìn Lâm Huyền Du vô cùng ghét bỏ.
Dao Kỳ Nhi nhìn anh ta, sau đó liền cao giọng chỉ trích: “Anh làm gì vậy?”
Lệ Vu Phát tức giận: “Còn không phải sao người yêu của em đây sao em không ôm?"
Dao Kỳ Nhi chu môi: “Là em không tốt! Moa moa~”
Lâm Huyền Du cảm thấy bản thân bị hai người bọ họ nhắc đầy cơm chóa rồi!
Đáng ghét!
Có người yêu thì hay lắm à?
Hứ!
Lão Lương cười ha hả: “Được rồi! Nhưng mà lần nãy quả thật Lâm Huyền Du, em làm rất tốt.”
Lâm Huyền Du lắc đầu, cười cười: “Lão Lương! Thầy quá khen rồi!”
Lão Lương lại tiếp tục: “Việc tiếp theo là thuyết phục các hộ gia đình chuyển đi.
Lần trước, Trương Anh Vũ không làm được.
Lần này ai xung phong?”
Mọi người quay đầu nhìn nhau.
Ai cũng biết việc này không hề đơn giản.
Lâm Huyền Du xung phong: “Em muốn thử ạ!”
Lão Lương khó xử.
Phạm Minh Huy cũng lên tiếng: “Em đi cùng bạn học Lâm ạ.”
Lão Lương gật đầu: “Vậy cũng được!”
Lâm Huyền Du cùng Phạm Minh Huy đi đến khu đất Long Kỳ.
Đất đai ở đây màu mỡ, cây cỏ mọc rất tốt, không hổ là khu đất vàng.
Phạm Minh Huy liền muốn đi vào trong tìm mấy hộ gia đình kia nói chuyện.
Cũng may Lâm Huyền Du nhanh tay kéo anh ta lại.
“Vội cái gì? Chúng ta đi tìm hiểu nguyên nhân trước.”
Lâm Huyền Du đi vào bên trong, Phạm Minh Huy theo sau.
Con đường ô nhiễm, rác chất đầy hai bên.
Một người đàn bà đi đến, mặt mũi bà ta gầy gò, quần áo đã bạc màu.
Vừa nhìn thấy cô, bà ta liền nhíu mày, cất to giọng quát: “Mấy người đến đây làm gì? Chúng tôi không dọn đi đâu!”
Lâm Huyền Du mỉm cười: “Xin lỗi, chắc cô hiểu nhầm rồi! Cháu nghe nói ở đây có một loại cây thuốc quý nên muốn đến diện kiến.”
Phạm Minh Huy mở to mắt nhìn cô.
Lâm Huyền Du nói dối không hề chớp mắt, giống như đây là sự thật vậy.
Phạm Minh Huy đúng là thật sự bái phục!
Người phụ nữ kia nhíu mày, mặt nhìn cô nghi hoặc: “Ở đây làm