Trong phòng ăn, không khí ngưng đọng.
Bạch Anh Tuấn nhíu mày, nheo mắt nhìn Lâm Huyền Du.
Cô mỉm cười đáp lại.
Bạch Anh Tuấn càng khó chịu làm sao.
Bạch Anh Tuấn không ngờ Lâm Huyền Du vậy mà đã có chồng.
Trong lòng anh ta âm thầm gào thét.
Đáng ghét thật!
Cô làm sao
Lâm Huyền Du mỉm cười tự nhiên: "Bạch tiên sinh, mời anh dùng bữa!"
Bạch Anh Tuấn làm gì còn tâm trạng ăn uống.
Cạnh!
Cửa vừa mở trong lòng Lâm Huyền Du liền vô cùng rạo rực.
Cô biết người đến là ai.
Không sai! Người đó là Dương Hàn Phong.
Lâm Huyền Du ngẩng đầu nhìn Bạch Anh Tuấn, ý cười tràn đầy trong mắt.
Dương Hàn Phong vừa bước vào đã thấy cảnh cô nhìn Bạch Anh Tuấn vô cùng ấm áp, lại còn cười.
Trong lòng Dương Hàn Phong vô cùng khó chịu.
Cô gọi anh tới là muốn anh xem cảnh này sao?
Dương Hàn Phong đi đến kéo ghế ngồi giữa cô và Bạch Anh Tuấn.
Anh hiện tại vô cùng khó chịu.
Nếu Lâm Huyền Du không thích anh thì có thể nói, sao lại làm như vậy.
Mặt Dương Hàn Phong đen lại, khuôn mặt nghiêm nghị, tự nhiên đem đồ ăn trong chén cô gắp hết ra.
Sau đó gắp vài món khác vào.
Dương Hàn Phong biết những thứ này đều là Bạch Anh Tuấn gắp cho cô.
Tuy Lâm Huyền Du không thích anh, cũng không sao.
Anh thích cô là được.
Bạch Anh Tuấn nhìn một màn này, tức muốn hộc máu: “Anh là ai vậy? Chen vào giữa chúng tôi rồi làm càn như vậy?”
Dương Hàn Phong chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ồ.”
Lâm Huyền Du vô cùng hả dạ.
Vừa rồi Bạch Anh Tuấn cứ lấn tới, cô cũng chẳng thể tung cước lên mà đạp anh ta.
Gọi Dương Hàn Phong tới là quyết định vô cùng đúng đắn.
Lâm Huyền Du nhìn Bạch Anh Tuấn đang ngồi bên kia như muốn xông lên đánh anh: "Bạch tiên sinh! Đây là chồng tôi!"
Khuôn mặt điển trai của Bạch Anh Tuấn cứng đờ.
Không ngờ lời Lâm Huyền Du nói vừa nãy là sự thật.
Giọng anh ta run run, hai mắt mở to không thể tin: "Không thể nào!"
"Tại sao lại không thể?"
Dương Hàn Phong lạnh giọng hỏi.
Anh ta liền đáp: "Cô ấy chỉ mới là sinh viên!"
Dương Hàn Phong gật đầu đồng tình: "Nhưng mà đã đủ tuổi kết hôn."
Bạch Anh Tuấn không biết nên nói gì nữa.
Ai kêu Dương Hàn Phong nói chuyện có lý như vậy.
Nhưng Bạch Anh Tuấn vô cùng không phục.
Anh ta dù sao cũng là chủ tịch của Bạch gia, không phải anh ta có tiền hơn sao?
Lại nhìn Dương Hàn Phong ăn mặc như vậy, anh ta không biết Dương Hàn Phong làm nghề gì.
Nhưng mà làm sao giàu có lại Bạch Anh Tuấn.
Anh ta thật sự là không thể phục được.
Bạch Anh Tuấn lắc đầu: "Tôi cảm thấy Lâm tiểu thư không hớp với ta chút nào!"
Lâm Huyền Du không hiểu: "Tại sao?"
Bạch Anh Tuấn cao ngạo đáp: "Anh ta không giàu bằng tôi!"
Ở phương diện này anh ta chắc chắn!
Ở Hạ thành này, người có thể cùng anh ta phân cao thấp chỉ có Dương Hàn Phong.
Mà Dương Hàn Phong không thể nào ở đây được!
Dương Hàn Phong nghe xong liền cười mỉa mai: "Phải là anh không giàu bằng tôi mới đúng."
Không khí giữa hai người trở nên