Tòa nhà trung tâm Hạ thành.
Lâm Huyền Du vừa đi xung quanh vừa nhìn ngắm các cửa hàng thời trang xa hoa, diễm lệ.
Lúc trước, cô cũng đã đến nơi xa xỉ này nhưng là đi cùng Lâm Tư Tuyết.
Lâm Tư Tuyết tiền tiêu không xuể, tiền trong thẻ đến vài ba trăm triệu, tiền tiêu vặt hàng tháng đến tận hai mươi triệu.
Vậy mà Lâm Huyền Du cũng là người nhà họ Lâm mà mỗi tháng cô cũng chỉ có vài ba trăm đồng lẻ nhà họ Lâm đưa.
Từ chi tiêu đến ăn mặc hàng ngày, cô cũng phải tiết kiệm từ đồng chẳng bù cho ai kia sống trong nhung lụa, ăn uống, ngủ nghỉ cũng có người lo.
Thật sự quá đáng!
Lâm Huyền Du ngày ngày đi làm khổ sở cũng chưa từng nghĩ đến nơi như tòa nhà trung tâm này mua một bộ đồ.
Vậy mà Lâm Tư Tuyết kia ngồi không cũng có thể ăn sung mặc sướng.
Hứ!
Đợi cô có tiền, nhất định sẽ đập nát mặt nhà họ Lâm!
Lâm Huyền Du đi vào một cửa hàng gần đó.
Nhìn sơ qua cũng biết là một nhãn hiệu cao cấp không phải ai cũng có thể bước vào.
Nhưng không sao, bây giờ cô có tiền mà!
Cửa hàng này trang trí tao nhã, rất đơn giản nhưng lại rất tinh tế.
Nhìn sơ qua là biết không tầm thường.
Bên trong bày biện đủ các loại quần áo, giày dép, túi xách thường thượng, mỗi mẫu một màu một kiểu, nhiều đến đếm không xuể.
Lâm Huyền Du đi loanh quanh nhìn ngắm khắp nơi, mắt cô nhìn đến cả hoa, toàn là những thứ đồ đẹp đến mê người.
Bước chân cô dừng lại trước một chiếc váy xanh ngọc.
Chiếc váy dáng xòe cổ điển xanh ngọc thướt tha, tay phồng dài rộng rãi.
Hình dáng phong lưu lại rất thanh tao, nhã nhặn làm cô muốn đi tiếp cũng không được.
Là con gái thì nói tới thời trang, mỹ phẩm thì ai lại không đam mê.
Và cô cũng không ngoại lệ.
Cô với tay lấy chiếc váy định đi thử.
Một nhân viên tư vấn bán hàng chuẩn bị hướng bên kia nhưng khi thấy Lâm Huyền Du, cô ta lại phía bên này đi đến.
Nhìn thấy Lâm Huyền Du mặt một bộ quần áo cũ kĩ, đã giặt tới phai màu thì cô ta nhướng mày.
“Cô muốn gì?”.
Sắc mặt vốn dĩ ấm áp của cô ta lập tức trở nên không kiên nhẫn, thậm chí cô ta còn trợn trắng mắt nhìn Lâm Huyền Du.
Lâm Huyền Du nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của cô nhân viên kia mà mặt không có biểu cảm nào dư thừa, thờ ơ mà đáp lại: “Tôi muốn thử chiếc váy này! Thế nào? Không được?”
Cô nhân viên kia duỗi tay giật lấy chiếc váy trên tay cô: “Cô đừng có mà đụng vào, cô có biết chiếc váy này làm từ chất liệu gì không? Baby Cashmere! Đụng hỏng rồi cô có bù thường nổi không?”
Đối phương đã nói đến như vậy, Lâm Huyền Du sao còn không nhìn ra đối phương khinh thường cô, cảm thấy cô mua không nổi nên không muốn phục vụ cô.
Loại người như này, cô cũng chẳng xa lạ gì.
Thấy người có tiền thì lao tới mà nịnh nọt.
Còn những người như Lâm Huyền Du thì ra vẻ khinh thường, chán ghét.
Lâm Huyền Du