Đôi mắt tím than của cô giờ đây là từng hình ảnh của quá khứ , nỗi kinh hoàng nơi đáy mắt.
Còn hắn thì điện cuồng hôn cô , bàn tay nắm chặt tay cô khiến cô đau điến.
Nước mắt bất chợt rơi , cô dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng không được.
Đôi mắt đỏ như máu bỗng mở ra , nhìn chăm vào đôi mắt cô.
Không biết hắn suy nghĩ điều gì chỉ thấy hắn từ từ buông cô ra , cảm nhận được tự do cô liền đẩy mạnh hắn thoát khỏi sự kiềm chế.
Khóe môi cô hơi sưng vì sự hung bạo của hắn , gương mặ ửng đỏ thiếu dưỡng khí.
Nghĩ lại chuyện kinh hãi vừa rồi nước mắt cô chảy nhiều hơn , quay qua đối mặt với người đàn ông này tức giận quát
" Anh làm gì vậy hả "
Hắn không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào cô , nhìn sâu vào nỗi sợ hãi trong đáy mắt cô.
Hắn thật sự không hiểu , từ khi nào cô lại thay đổi nhiều đến thế ? Hắn đã làm gì khiến cô sợ hãi hắn như vậy.
Tại sao chứ ?
Khóe môi hắn vươn lên nụ cười chế giễu lạnh lùng nói
" Mùi vị không tồi "
Cô nghe được lời nói bỉ ổi đó mà tức giận , hắn dám cưỡng hôn cô rồi vậy mà còn nói không tồi.
Nhưng lời nói tiếp theo của hắn khiến cô chết đứng
" Ha ! Tên lúc nãy là con mồi mới của cô sao ? Muốn lạc mềm buộc chặt với tôi à ? Cô đủ thủ đoạn đó "
Hắn đang nới gì vậy chứ ? Hắn nói cô Lạc Mềm Buộc Chặt ? Hắn nghĩ cô đang giở trò để hắn chú ý sao ? Hắn xem cô là hạng gái gì đây.
Nhưng tại sao cô lại sợ , ánh mắt khinh bỉ của hắn ở kiếp trước lại hiện về.
Cô nhìn người con trai trước mặt mà chua xót , sao lúc trước cô lại có thể yêu hắn kia chứ.
Nở một nụ cười nhẹ nhưng nước mắt lăn dài trên má ...!
BÓP !
Gương mặt tuấn mĩ của hắn lệch qua một bên , tay cô từ từ gạ xuống.
Giọng nói đầy chán ghét của cô vang lên
" Lâm Hoàng Phong tôi ghét anh.
Lúc trước tôi mù nên mới yêu anh.
Nhưng từ giờ trở đi , tôi và anh xem như xa lạ.
Tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của anh như trước nữa , mong anh cũng đừng đến gần tôi.
"
Cô nói xong liền chạy đi để lại hắn với ánh mắt kinh ngạc , bàn tay thẩn thơ đưa lên ngực trái.
Trái tim hắn đang nhói lên từng đợt , nước mắt của cô khiến hắn xót xa.
Chuyện này là sao chứ ? ...!
Ở một góc tối cách đó không xa , đôi mắt hổ phách mang đậm ý cười.
Khóe môi vươn lên từng lời nói lạnh lẽo thấu tâm can
" Ha ! Thú vị thật , trò chơi này đang rất vui "
Sau đó đã không còn bất kì ai ở đó cả , chỉ còn lại sự lạnh lẽo quanh quẩn.
Và sự độc ác ....!
___________
Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện cô liền đi đến một cánh đồng oải hương , nơi đây là nơi cô đã kết thúc cuộc đời ở kiếp trước.
Ngồi xuống giữa rừng oải hương cô thẩn thờ nhìn lên bầu trời trong xanh.
Từng cơn gió mát lạnh thổi ngang qua , đưa tay lên ngực cô thấy trái tim đang rất đau.
Hóa ra cô đã sai , trái tim cô vẫn còn đau vì hắn.
Đau vì những mất mát ở quá khứ , đau vì sự ngu muội.
Nước mắt cô lại rơi nữa rồi , cô vẫn còn sợ hãi hắn.
Cô phải làm gì đây ...!
Cô cảm nhận được có người đang bước lại gần liền ngước mắt lên , mái tóc vàng tung bay trong gió.
Đôi mắt đen sâu nhìn cô đầy lo lắng.
Tiếng nói nhẹ nhàng ân cần hỏi cô
" Tuyết Tuyết em không sao chứ ? "
" Thiên Bảo ? "
" Ừ "
Thiên Bảo ngồi xuống bên cạnh cô
" Tại sao anh lại ở đây ? "
" À ! Tôi định vào thăm nhưng thấy em chạy ra từ bệnh viện , lại còn khóc nữa nên tôi đi theo " Giọng nói Thiên Bảo đầy dịu dàng chứ còn đâu một người nam nhân trưởng thành lạnh lùng trong thương trường nữa chứ.
Dù hơi bất ngờ nhưng cô vẫn không đủ sức quan tâm nữa rồi
" Em ...!"
" Anh có biết không ? Em đã từng yêu một người nhưng tất cả cũng chỉ là đơn phương.
Em đã đánh mất tất cả chỉ muốn bên cạnh người đó nhưng chỉ nhận lại là sự đau đớn.
Em cứ ngỡ tình cảm của bản thân đã không còn , muốn dần cách xa người con trai đó nhưng em lại bất chợt nhận ra.
Tình cảm thật sự đã chai sạn nhưng trái tim vẫn còn đau lắm , em nên làm gì để bản thân không tổn thương đây ? Nên làm gì để