1 năm sau :
Trong thư phòng có nhiều người tụ họp lại , người đàn ông trung niên với mái tóc đen bạc.
Còn đâu khí thế lãnh đạo ngày nào trên thương trường.
Gương mặt ông nghiêm nghị nhìn vào một nam một nữ ngồi đối diện
" Y Nhu , nửa năm nữa con và Hoàng Phong sẽ kết hôn.
Các con đã có dự định gì chưa ? "
" Vâng , vẫn chưa ạ " Y Nhu nhẹ nhàng nhìn ông
" Các con cũng lớn rồi , Y Nhu con cũng đã là một thư kí tài năng.
Các con nên tính chuyện tương lai " Bà đứng kế bên nhẹ nhàng khuyên bảo
" Đúng vậy ! Ta nghĩ ta sẽ giao tập đoàn này lại cho con và Hoàng Phong ....!" Ông cũng đồng ý tiếp lời
" Dạ , chúng con biết rồi.
Phong ca , anh nghĩ thế nào ? " Y Nhu quay qua người nam nhân lạnh lùng không nói lời nào hỏi
" Tùy "
Chỉ một câu duy nhất mang theo sự âm trầm , ông bà nhìn thấy vậy không khỏi thở dài
" Chỉ có thể trách trời cho chị con và em con chết quá sớm ...!Nếu không ...!"
" Cô ấy không chết , vẫn chưa tìm thấy xác thì vẫn còn hi vọng.
Đừng nói những điều như vậy nữa " Hắn tức giận đứng lên nói rồi quay đi ra khỏi phòng , để lại một khoảng không gian căng thẳng.
Y Nhu nhìn theo bóng lưng hắn , đôi mắt xanh dương mang theo tia đau lòng ...!
____________
Hắn phóng xe đi đến một cánh đồng oải hương , cảm nhận từng luồn gió mát mẻ.
Đã 1 năm trôi qua rồi , kể từ khi cô mất tích sau trận tai nạn máy bay ...!Hắn đã điên cuồng cho người tìm kiếm , hắn đã cho người điều tra mọi thứ về cô.
Hắn muốn biết những thứ cô yêu thích và quan tâm đến , hắn đã hiểu ra rồi.
Hắn đã sai thật rồi ...!khi nghe tin cô sẽ chết thì hắn đã đau đớn như thế nào.
Trái tim hắn như bị ngàn mũi kim đâm xuyên qua vậy ...!Hắn biết hắn yêu cô , biết bản thân ngu ngốc như thế nào.
Đã từ lâu một hình bóng bé nhỏ luôn đi theo sau hắn đã dần chiếm lấy trái tim hắn rồi ...!Nhưng hắn lại không biết trân trọng , hắn đã tỏ ra chán ghét cô và đến khi cô không còn theo hắn nữa.
Hắn mới cảm thấy khó chịu khi cô không còn bên cạnh ...!hắn đã sỉ nhục và khinh bỉ cô.
Chỉ vì sự kiêu ngạo và cứng đầu của bản thân mà hắn đã đánh mất đi người con gái hắn yêu nhất , để rồi khi nhận ra đã không còn thấy hình bóng của cô tại nơi đây ...!
Đưa đôi mắt đỏ thẳm nhìn lên bầu trời , cảm nhận từng cơn gió đi qua.
Nơi đây là nơi mà cô hay tới , cánh đồng oải hương khi nhỏ cô đã cùng hắn chơi đùa.
Hắn có thể thấy được nụ cười hạnh phúc của cô , có thể thấy được cô vẫn mãi bên cạnh hắn.
Cô không chết ...!chỉ là do cô mất tích thôi.
Cô chỉ đi đâu đó trong một khoảng thời gian dài , rồi cô sẽ trở về bên hắn.
Vẫn sẽ là nụ cười dịu dàng và gọi tên hắn.
Vẫn sẽ là ánh mắt yêu thương ngưỡng mộ khi thấy hắn.
Nhưng ...!tại sao cô lại đi lâu như vậy ? Đã 1 năm rồi , hắn không thể chịu nỗi nữa đâu.
Nỗi thương nhớ cứ dần chiếm lấy tâm trí hắn ngày một nhiều , hắn nhớ cô.
Muốn ôm cô vào lòng và mãi mãi không để cô thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Hắn đã chờ cô hơn 1 năm qua và cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng.
Nhưng hắn tin , hắn tin một ngày cô sẽ trở về.
Dù là một tia hi vọng