Hôm nay cô thấy thời tiết mát mẻ liền quyết định ra ngoài dạo.
Cô mặc một chiếc áo thun trắng và quần jean ngắn ngang đùi.
Chiếc áo khoác dài ngang đầu gối.
Mái tóc được cô buộc lại để qua vai trái.
Gương mặt xinh đẹp khiến người mê đắm ...!
Cô đi dạo trên công viên , nhìn những hàng cây xung quanh xào xạc.
Gió thoảng qua tạo ra âm thanh dễ chịu.
Cô cứ bước đi nhưng lòng nặng trĩu , một ngày chưa tìm được hai đứa trẻ cô không thể an tâm ...!
Bỗng từ xa cô nhìn thấy nhiều người vay quanh , dường như là một trận ẩu đả.
Cô vốn cũng không tò mò gì nhưng không hiểu tại sao lại muốn đi đến đó ...!
Trong đám đông là hai cô gái đang cãi nhau.
Một cô gái dung nhan thanh tú ôm lấy một cô gái xinh đẹp yếu đuối đang vịnh một bên mặt.
Nước mắt chảy nhưa trân châu
Và một người với mái tóc đỏ uốn lượn để hai bên vai.
Đôi mắt đen láy kiêu ngạo , mũi cao.
Môi trái tim hồng nhuận.
Hàng mài nheo lại cũng có thể thấy sự cao quý tự nhiên.
Thân thể nóng bỏng của một cô gái trưởng thành.
Là cô gái khi trước cô đụng trúng ...!
" Nam Cung Nguyệt ! Cô đừng ỷ gia thế lừng lẫy mà có thể ức hiếp người khác.
Như Yên có làm gì cô đâu chứ ? "
Thì ra cô ấy là Nam Cung Nguyệt ...!
Cô nghĩ xong liền nhìn đến tiếp tục quan sát
" Ả ta là đang khiêu khích ta.
Do ả ta tự chuốc lấy "
Nam Cung Nguyệt khinh thường người con gái đang khóc lóc
" Cô nói gì ! Đúng là đồ đàn bà lẳng lơ.
Bị Diệp đại thiếu gia từ hôn là đúng.
Cái dạng hung dữ như sư tử hà đông , lại còn chảnh như cô thì ai thèm lấy.
Sao sánh với Như Yên chúng tôi , vừa ngoan hiền , dịu dàng lại trong sáng như vậy.
Diệp thiếu gia yêu cô ấy là đúng chứ không sai "
" Cô ...!ả ta mà trong sáng.
Hàn Như Yên ả ta rõ ràng là cáo đội lớp cừu.
Còn cô Dĩ Minh Minh , cô nghĩ cô là ai.
Quả là cáo và chó chơi với nhau là cùng một loài "
" Nam Cung Nguyệt cô đừng quá đáng "
" Tôi quá đáng ? Cô cứ hỏi mọi người ở đây.
Đã cướp vị hôn phu của người khác , lại còn ở đây giả vờ tội nghiệp "
Nam Cung Nguyệt nở nụ cười kiêu ngạo
" Cô ...!"
" Minh Minh ! Thôi , bỏ qua đi.
Chúng ta về thôi ...!"
Cô gái nãy giờ im lặng rốt cuộc lên tiếng.
Mọi người xung quanh như thấy tiểu thiên thần mà siêu lòng bàn tán
- Nhìn cô gái yếu đuối kia kìa.
Khóc đến thở không nổi luôn rồi
- Phải đó ! Nhìn cô gái kiêu căng đó đi.
Chắc chẳng phải người tốt
- Đúng vậy ! Người ta đã là uyên ương vậy sao không thành toàn.
Lại đứng đây đánh mắng người nữa.
Lòng dạ thật độc ác
- Chắc tại cái tính hung dữ này mà hôn phu mới bỏ.
Ta thấy cô gái xinh đẹp hiền dịu kia mới khiến người yêu thích
- Phải đó ! Có gì thì nói chuyện 3 mặt một lời.
Sao phải đợi người yêu người ta không có ở đây mà ỷ thế đánh người chứ.
Đúng là kiêu căng
....!
Nhiều lời bàn tán xấu vang lên nói về Nam Cung Nguyệt.
Cô ấy nhìn xung quanh sau lại nhìn đến cô gái tên Như Yên đó mà tức giận
" Cô giỏi lắm.
Đúng là hồ ly tinh "
" Này ! Như Yên có làm gì cô đâu.
Cô mới là ả đàn bà lẳng lơ "
" Minh Minh ! Đừng nói nữa , là do tớ sai trước.
Tớ không nên yêu Chi Lăng.
Tớ chỉ là một cô gái bần hèn , quả thực không xứng với anh ấy ...!Hức ...!"
- Cái gì mà bần hèn.
Rõ ràng là do ỷ thế giàu có mà ức hiếp người khác
- Phải đó , người ta yêu nhau chân thành.
Không có được cái ức hiếp người khác
- Phải ! Xin lỗi đi
- Xin lỗi đi ...!
Nam Cung Nguyệt nhìn xung quanh mà sững sờ.
Đôi mắt đen láy to tròn xuất hiện một tầng sương nhưng lại ép không cho bản thân khóc
" Hàn Như Yên ! Cô đổi trắng thay đen.
Hồ Ly Tinh "
Nam Cung Nguyệt mất bình tĩnh xông lên muốn đánh người.
Nhưng cô gái tên Minh Minh lại giơ chân lên chuẩn bị đá vào bụng cô ấy.
" A ! "
Nam Cung Nguyệt bị đá văng ra , cố gắng đứng lên
" Mọi người cũng thấy rồi đó.
Đường đường là đại tiểu thư mà lại đi đánh người.
Ỷ vào gia tộc mà có thể đánh ai là đánh sao ? "
Minh Minh nói to lên khiến người xung quanh càng thêm chửi rủa.
Cô nheo mài lại nhìn đến Hàn Như Yên nãy giờ vẫn đang khóc lóc ...!Cô không nhầm ...!cô đã thấy nụ cười khinh bỉ của cô ta ...!
Cô đi lại đỡ Nam Cung Nguyệt.
Mọi người thấy cô liền dò xét và kinh ngạc
" Cô là ai ? "
Minh Minh nheo mài hỏi cô , cô chỉ mỉm cười nhẹ không quan tâm hỏi thăm Nam Cung nguyệt
" Cậu không sao chứ ? "
" Không sao ...!"
" Cô lơ tôi ? "
Minh Minh tức giận , giờ đây cô mới xoay qua
" Xin lỗi vị tiểu thư đây , tôi đã thất lễ rồi ...!"
" Hừ ...!! Cô là ai ? Muốn kiếm chuyện ? "
" Tôi và vị tiểu thư xinh đẹp ( Nam Cung Nguyệt ) này có thể xem như là quen biết.
Tôi chỉ ra muốn nói vài lời mà thôi "
" Nói ? Nói gì ? "
" A ...!! Vị tiểu thư này tên Như Yên phải không ? "
" Phải ...!"
Như Yên ngước lên gật nhẹ đầu
" Theo như nãy giờ các vị cãi nhau , tôi cũng hiểu được một chút sự tình.
Quả thật Như Yên tiểu thư dung mạo xinh đẹp , thanh thuần nhã nhặn.
Rất xứng với Diệp thiếu "
" Cảm ơn ...!"
Cô ta mỉm cười ngượng ngùng , đáy mắt cô xẹt qua tia sáng rất nhanh.
Khóe môi nâng lên nụ cười
" Theo như tôi biết thì Diệp gia là một đại thế gia.
Đứng trong top 10 nắm giữ cổ phần và chi nhánh lớn trong và ngoài nước.
Và cũng theo như tôi biết thì Nam Cung thế gia cũng không thua kém ...!"
" Ưm ...!phải "
" Trong giới thượng lưu ai ai cũng đều biết Diệp gia và Nam Cung gia từ rất lâu đã định ra hôn ước.
Chính là vị tiểu thư Nam Cung Nguyệt đây , nhưng tiếc là Diệp thiếu đã có người trong lòng "
Lời nói của cô ai ai cũng gật đầu đồng tình
" Nhưng ...!mong Hàn tiểu thư đây hiểu rằng.
Hôn ước vẫn chưa hủy bỏ.
Dù có phải hay không thì cô cũng đã cướp đi vị hôn phu của người khác.
Và chắc rằng Diệp gia sẽ không đồng ý chuyện này ...!Nhưng nếu như Diệp thiếu muốn bỏ đi thì e rằng gia tộc cũng chẳng còn cách nào , vì trong gia tộc Diệp thiếu Diệp Chi Lăng sau này sẽ là người thừa kế.
Nên bắt buộc phải hủy bỏ hôn ước "
Cô đi đến gần Như Yên và Minh Minh mỉm cười nhẹ
" Thì đã sao ? "
Minh Minh khó chịu hỏi cô
" Không sao cả ! Chắc rằng tương lai thế giới này sẽ có thêm một đôi uyên ương.
Nhưng hiện tại mong Như Yên tiểu thư suy xét cho kĩ.
Cô vẫn còn mang danh cướp vị hôn phu của người khác.
Nếu như Diệp gia thật sự hủy bỏ hôn ước vậy thì Nam Cung gia mặt mũi để đâu ? Và thiên kim của Nam Cung gia sẽ bị nhiều lời bàn tán.
Cô ấy bây giờ chỉ vì tức giận nên mới muốn làm rõ với cô .Vậy mà bây giờ lại còn bị thêm danh là chia rẽ một đôi uyên ương.
Công lý để đâu ? "
Cô nghiêng đầu hỏi những người xung quanh , ai cũng nhìn nhau không nói
" Mọi người chỉ biết nhìn đến hiện tại mà không thật sự hiểu rõ sự việc.
Cứ thế là chỉ trích người khác là độc ác , lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng có ai nghĩ đến hậu quả thật sự đằng sau chuyện này ? Hay chỉ nhìn đến trước mắt mà phán đoán lệch lạc ? "
...!
" Như Yên tiểu thư , cô cũng là một người thông minh.
Chắc cô hiểu những gì tôi nói ? "
Hàn