Mấy ngày nữa lại trôi qua , Thiên Bảo cũng đã được xuất viện.
Cô đã chú tâm chăm sóc cho Thiên Bảo , còn hắn dạo này vẫn hay quan sát từ xa.
Cô biết nhưng không nói gì , hôm nay cô cùng Thiên Bảo ngồi trong quán ăn.
" Anh khỏe lại rồi ! Em cũng yên tâm phần nào "
Cô mỉm cười , Thiên Bảo gật đầu nâng ly rượu.
Cô cũng nâng lên cụng ly , hắn ngồi trên xe từ xa nhìn đến mà tức giận.
Lưu Nhân hỏi
" Sao thiếu gia không bắt Phượng tiểu thư về ? "
" Không thể ! Em ấy đã dần không có hảo cảm với ta.
Nếu lại trực tiếp lôi đi sẽ khiến em ấy tức giận hơn.
Ta muốn xem tên đó định làm gì "
Hắn vừa cầm óng nhòm vừa xem , Lưu Nhân lấy khăn lau mồ hôi
Cạn lời
Quay lại chỗ cô :
Cô vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với Thiên Bảo
" Anh rất vui vì em an toàn "
" May mà có anh bảo vệ , em chỉ bị thương nhẹ "
" Em và Lâm thiếu sao rồi ? "
Cô ngẩn ra , chiếc nĩa trên tay khựng lại.
Mỉm cười nhẹ
" Em và anh ấy không có gì cả.
Vẫn rất tốt "
" ...!Tuyết nhi ! "
Thiên Bảo đứng lên , quỳ một chân xuống.
Cô kinh ngạc , tiếng nhạc du dương cất lên.
Thiên Bảo lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ , mở ra là chiếc nhẫn kim cương sáng
" Em đồng ý làm bạn gái anh nha ? "
Cô sững sờ , hắn qua óng nhòm nhìn thấy.
Lòng bàn tay bóp nát cái óng , Lưu Nhân đưa cho hắn một cái khác.
Hắn tức giận , hàn khí tỏa ra.
Cô đứng lên kinh ngạc
" Thiên Bảo ...!"
" Anh yêu em ! Anh sẽ bảo vệ em suốt đời này "
Cô thật sự không biết nên nói gì , cô đối với Thiên Bảo chỉ như một người anh trai.
Không hề có tình cảm ...!Nhìn vào đôi mắt mong đợi kia , mọi người xung quanh thì vỗ tay tung hô xem kịch
- Đồng ý đi
- Đồng ý đi
- Đẹp trai thế mà ! Thật là trai tài gái sắc
.........!
Cô khó xứ , hàng mày nheo lại
" Thiên Bảo ! Em ...!"
Bộp !
Một vòng tay kéo cô vào lòng ngực ấm áp , đôi mắt đỏ như máu liếc qua đám người vừa mới cổ vũ khiến không khí im bật.
Giọng nói lạnh lùng
" Em ấy là vợ sắp cưới của tôi "
Thiên Bảo đứng lên , cười nhẹ nhìn hắn
" Lâm thiếu ! Chẳng phải ngài và Tuyết nhi chỉ là quan hệ bình thường thôi sao ? "
" Tôi và em ấy có quan hệ gì ! Cần cậu quản ? "
Đôi mắt hai người chạm nhau ánh lên tia lửa , Thiên Bảo nhìn qua cô.
Cô cúi đầu
" Xin lỗi ! Em thật sự chỉ xem anh là bạn ...!"
Thiên Bảo mân mê cái hộp , hạ mi mắt cười nhẹ.
Hắn thì hất mặt nhếch môi
" Vậy sao ...!"
Cô ngước lên , thoát khỏi vòng tay Hoàng Phong
" Chúng ta vẫn làm bạn nhé "
Cô mỉm cười , một nụ cười dịu dàng.
Thiên Bảo ngẩn ra , sau đó gật đầu.
Hắn tức giận khi họ xem hắn là không khí.
Lập tức kéo cô đi ...!
Thiên Bảo nhìn theo bóng lưng cô , nụ cười vẫn hiện hữu.
Nhưng đôi mắt lại tràn đầy ưu sầu ...!
" Hạnh phúc nhé ...!"
________________
Cô bị hắn kéo đi , lôi lên xe.
Lưu Nhân nhấn ga chạy , cô tức giận
" Anh làm gì vậy ? "
" Em thật giỏi ! Suốt ngày chỉ biết quyến rũ nam nhân "
Hắn cũng nổi trận lôi đình , cô cãi lại
" Tôi làm gì là việc của tôi ! Anh không cần quan tâm "
" Phượng Tinh Tuyết ! Có phải tôi dễ dãi với em quá nên bây giờ em không để tôi vào mắt không ? "
Hắn quát lên , đáy mắt cô ánh lên lo sợ nhìn dung nhan yêu nghiệt đang mang theo sương lạnh.
Cô hạ giọng , lạnh nhạt
" Tôi và anh đã kết thúc rồi "
Hắn tức giận lao vào cô , kìm tay cô lại.
Hôn vào môi cô bá đạo , cô cố vùng vẫy nhưng không được.
Lưu Nhân nhìn thẳng về trước , không dám chớp mắt
Ta vô hình
Cô bị hắn cưỡng hôn , nước mắt chảy xuống đẩy mạnh hắn ra.
Đưa tay lau môi , tức giận
Bốp !
Cô lại tát hắn , sau đó quát
" DỪNG XE "
Kéttttt
Cô mở cửa xe bước xuống chạy đi , hắn vẫn ngồi yên.
Đôi mắt đỏ như máu dao động , đưa tay chạm lên mặt mình.
Nhìn theo bóng lưng cô , nụ cười thê lương
" Đi "
Không gian xe trở nên lạnh lẽo , Lưu Nhân chịu hết nổi lên tiếng
" Thiếu gia ! Phượng tiểu thư vừa xinh đẹp , giỏi giang , giàu có.
Biết bao nhiêu người yêu mến cô ấy.
Thiếu gia nếu không tranh thủ , thì đừng hối hận "
Gương mặt hắn lạnh lùng , âm trầm cười miệt
" Ta chẳng phải đang cố gắng sao ? Ngày ngày gửi hoa , chiều thì đích thân đến thăm.
Nhưng em ấy đều tránh né , ta rốt cuộc nên làm gì ? "
" Thiếu gia ! Người mỗi lần bị Phượng tiểu thư từ chối đều uống cả mấy chục chai rượu.
Bác sĩ nói người phải ngừng lại.
Nếu còn như vậy thì tính mạng cũng giữ không nổi "
" Ha ! Giữ không nổi thì thôi.
Không có em ấy thì ta sống có ý nghĩa gì ? "
Hắn vô hồn nói , nhìn ra ô cửa kính.
Lưu Nhân lắc đầu
" Vậy ngài hãy đánh cược đi ...!"
" Đánh cược ? "
" Phải ...!"
_________________
Từ ngày đó cô không thấy hắn nữa , cô cũng không quan tâm.
Ngồi trên ghế sô pha ăn uống , cha mẹ cô đi vào ngồi xuống.
" Tuyết nhi ! Dạo này Y Nhu không liên lạc về.
Mẹ rất lo "
Cô nhìn đến mỉm cười với bà
" Không sao đâu.
Có Evit đi cùng , cha mẹ đừng lo "
" Ừ ! Ta thấy thằng nhóc đó rất được.
Nói thật ta rất thích nó "