Trước mắt cô giờ đây là một nam nhân tuấn mĩ với mái tóc bạch kim mượt mà tung bay trong gió.
Đôi mắt đỏ như máu sâu không lường được nhìn về phía cô.
Mài kiếm sắt bén hơi nhăn lại.
Mũi cao dọc dừa.
Đôi môi bạc mỏng tuyệt tình.
Trên cơ thể cường tráng quyến rũ là bộ âu phục xám lịch lãm ...!Xung quanh người nam nhân luôn tỏa ra hơi thở chết chốc , lãnh tình khiến người khác phải bất giác run rẫy.
Cô cúi đầu xuống che đi sự sợ hãi và khống khổ trong đôi mắt , theo như cô biết được thì hắn sẽ không tham gia bữa tiệc ngày hôm nay nhưng tại sao ...!? Cô biết rồi một ngày nào đó cô sẽ phải đối mặt với người đàn ông này nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị kịp tâm lý trong hoàn cảnh đột ngột như thế ...!Phải làm sao đây ?
Cô lấy lại bình tĩnh ngước mặt lên nhìn vào hắn mỉm cười tươi rối
" Phong ca ! Anh cũng đến sao "
" Ừ " Lời nói lạnh lùng như tảng băng khiến người khác không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn ...!
" Anh ra đây làm gì , sao không tham gia tiệc ? " Cô gượng cười vẫn tiếp tục hỏi
" Chán " Hắn đi lại gần ngồi vào chiếc xích đu còn lại
" V...vậy sao " Cô quay mặt đi nhìn vào ánh trăng mà như nhớ lại kiếp trước , những hình ảnh khống khổ và sỉ nhục hắn dành cho cô lúc ấy có lẽ suốt đời này cô sẽ chẳng bao giờ quên ...!
" Tại sao lại công nhận đứa trẻ đó " Tiếng nói của hắn khiến cô lấy lại bình tĩnh thoát khỏi suy nghĩ liền mỉm cười nhẹ nói
" Nó xứng đáng "
Đúng vậy ! Đứa trẻ ấy xứng đáng nhận lấy vị trí nó nên có , nhớ kiếp trước cô cũng đã rất shock khi biết được chuyện này nên đã tức giận mà ghét bỏ ông tận 1 năm trời.
Cô biết dù ông đã không công nhận nó nhưng vẫn luôn bảo người cho nó một cuộc sống sung túc như bao đứa trẻ khác.
Cho đến khi Phượng gia sụp đổ thì nó luôn bị người khác chế giễu khinh rẻ một cách thậm tệ , lúc đó cô đã cảm thấy vô cùng tức giận vì những người kia dám ô nhục người của Phượng gia , có lẽ cũng ngay lúc ấy cô đã cảm nhận được thứ gọi là máu mũ.
Dù khác mẹ nhưng vẫn chung một người cha nên cô đã đi ra can ngăn nhưng không ngờ bi kịch lại xảy ra , một người trong đó đã lấy dao ra lao vào tấn công cô , lúc đó cô cảm thấy mọi thứ thật đáng sợ nhưng đứa em bị cô chán ghét lại có thể thay vô đỡ một nhát dao trí mạng ấy.
Thế là cuộc sống của thằng bé đã chấm dứt tại lúc đấy , trước khi nhắm mắt cô đã thấy tận sâu trong đáy mắt của nó là một tia đau lòng.
Nó đã cất tiếng gọi cô hai từ Chị hai , cô không ngờ đứa em trai này lại có thể vì cô mà hi sinh như thế trong khi cô lại ...! Thật hổ thẹn khi nghĩ lại quá khứ của bản thân , kiếp này cô đã quyết định sẽ đền bù cho nó , phải nuôi nấn dạy dỗ nó để nó trở thành trụ cột của Phượng gia.
Vì thế cô không chấp nhận bất kì một ai khinh rẽ đứa em mà cô công nhận ...!
" Cô thật lạ "
Lời nói của hắn làm cho cô hoảng hốt , nhưng vẫn bình tĩnh mà mỉm cười trả lời
" Phong ca ! Anh đang nói gì vậy "
" Hừ "
Hắn đứng dậy quay lưng bước đi , nhưng gần đó cô lại thấy Y Nhu đang đứng chứng kiến.
Em ấy đang bước lại gần mỉm cười nhẹ với hắn
" Phong ca ca anh cũng ở đây sao "
" Ừ ! Tiểu Nhu cũng ra đây à.
Coi chừng cảm lạnh đấy "
Hắn đưa tay xoa đầu em ấy , cô có thể nghe được trong giọng nói đó có sự ân cần ...!Cô cũng chỉ mỉm cười nhẹ mà bỏ qua , dù gì tình yêu của cô cũng đã bị hắn chôn vùi từ lâu rồi ...!
" Em ra đây tìm chị hai.
Nếu hai người bận thì lát em nói sau cũng được " Y Nhu hơi tránh né bàn tay hắn ngượng ngùng nói
" Không ! Anh đi trước đây "
Hắn nói rồi bỏ đi để lại hai chị em cô , cô nhìn đến Y Nhu vẫn còn nhìn theo bóng lưng của hắn , đôi mắt xanh lục ngày nào thuần khiết đã in sâu hình bóng hắn vào tâm trí.
Đôi môi đỏ mọng ấy bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Bây giờ nhìn lại cô càng cảm thấy mình thật đáng ghét , tại sao lúc trước cô lại ngu ngốc không nhận ra rằng em gái mình sớm cũng đã yêu người nam nhân đó kia chứ ...!Cô vậy mà lại có thể ích kỉ chia rẽ một đôi uyên ương.
Thật là ...!
" Em yêu Phong ca sao ? " Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà hỏi ra dù đã biết câu trả lời
Trước câu hỏi của cô Y Nhu liền ấp úng dịu dàng nhìn cô
" Em chỉ là ngưỡng mộ anh ấy thôi.
Chị đừng hiểu lầm "
Cô nhìn sâu vào đôi mắt của em gái mình khiến cho em ấy càng bối rối.
Thấy được tia hoang mang đó cô liền mỉm cười nhẹ giọng hỏi
" Đến đây tìm chị là muốn nói điều gì ? "
" A ! M...mẹ "
" Mẹ đã bình tĩnh lại chưa ? "
" Dạ rồi ! Nhưng vẫn còn giận ba " Y Nhu vừa nói vừa đi lại xích đu ngồi
" Nếu là chị cũng sẽ giận thôi.
Chồng mình lại giấu diếm quan hệ với người khác thậm chí còn có con thì làm sao chịu nổi.
"
" Vậy tại sao chị lại tuyên bố trước công chúng như vậy ? Chúng ta phải bàn bạc cho kĩ chứ "
" Bàn bạc ? Cần bàn bạc như thế nào ? Thằng bé đó vô tội , nó xứng đáng nhận lại những điều đó "
" Chị hai.
Nhưng chị vẫn nên suy nghĩ cho cảm xúc của mẹ chứ "
" Nếu như em càng chậm trễ thì đứa bé ấy sẽ càng bị khinh nhục , em biết điều đó không ? Chị biết mẹ sẽ đau lòng nhưng rồi cảm giác dó sẽ vơi đi theo năm tháng.
Vậy tại sao chỉ vì một phút chần chừ mà khiến cho một đứa trẻ thậm chí là cả gia tộc này bị ảnh hưởng ? "
" E...!em không có ý đó " Y Nhu hoảng hốt giải thích
" Chị hiểu , nếu như em đặt bản thân mình vào vị trí của đứa trẻ đó thì sẽ hiểu được một phần nào.
Nỗi đau mất mẹ lại không có người thân bên cạnh nó rất trống trãi , khiến cho bản thân em như đang lạc vào bóng tối rộng lớn mà chẳng thể thoát ra.
Tận sâu trong đôi mắt ấy chị có thể nhìn thấy sự đau khổ mà một đứa trẻ không nên có.
Tuổi thơ của nó đã bị mất đi chỉ vì lỗi lầm của cha , vậy chị không nên lại khiến cho nó có thêm một phút giây sợ hãi nào nữa.
15 năm qua hãy tự hỏi rằng chúng ta đã làm được gì cho nó ? Trong khi hai chị em ta được sống trong sự đùm bộc yêu thương , giàu có kiêu ngạo thì nó lại phải trải qua nỗi đau đớn mà không ai có thể nhìn thấy.
Chị cảm thấy thật hổ thẹn ...!"
" ...!Chị ...!hai " Y Nhu rũ mi xuống không biết nên nói gì cho đúng nên đành im lặng
" Em sắp vào Lâm thị thực tập rồi nên hãy cố gắng đó "
Cô thấy mình đã nói quá nhiều nên đành chuyển sang chủ đề khác
" Chị thật sự không đi với em sao ? "
" Không ! Chị sẽ dẫn Thiên Hạo qua Trung sẵn tiện thăm ông bà nội luôn.
Có lẽ một thời gian mới trở về "
" Chị hai , sao chị đi đột ngột thế " Y Nhu kinh ngạc nói
" Chị không thấy như vậy đâu , dù cho không có đứa em trai đó chị vẫn sẽ đi.
Chị đã định đi du lịch một thời gian để thư giản nhưng sẵn tiện có lý do luôn.
Yên tâm đi ...!chị sẽ tóm một anh rễ soái ca về gặp mặt em " Cô nở nụ cười trêu ghẹo đứng lên nói
" C...chị hai , chị đang nói gì vậy.
Anh rễ ? Chẳng phải chị ...!" Y Nhu đang nói bỗng dừng lại
" Chị làm sao ? Em không thích anh rễ hả , hay là em muốn cưới trước chị đây ? " Cô dịu dàng mỉm cười
" E...em không có , chị đừng hiểu lầm " Y Nhu hoảng hốt biện hộ
" Thôi được rồi ! Ngoài trời lạnh lắm vào nhà thôi.
" Cô quay người bước đi trước chỉ để lại một câu nói
" Hạnh phúc ngắn lắm hãy nắm thật chặt nhé em gái nhỏ của chị "
Lời nói nhẹ nhàng của cô theo gió truyền đến tai Y Nhu như một ẩn ý khiến cho Y Nhu bất ngờ , bàng hoàng mà lặng lẽ nhìn bóng lưng cô đang mất dần trong bóng tối.
Trong góc khuất cũng có một nam nhân đã nghe hết toàn bộ thậm chí là câu nói cuối cùng đó.
Đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo nhìn theo hình bóng cô đã biến mất , bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt hiện lên những sợi gân xanh vô cùng đáng sợ ...!
_______ Sáng hôm sau _______
Ánh sáng bình minh chiếu vào khung cửa sổ , trên chiếc giường rộng lớn có một thiên thần đang ngủ.
Mái tóc đen mượt mà xõa tung trên gói.
Đôi mắt nhắm nghiền để lộ hàng mi dài cong run nhẹ.
Cái môi đỏ mọng chu chu lên trong cực đáng yêu.
Cơ thể quyến rũ vận một chiếc váy ngủ mỏng như ẩn như hiện khung cảnh tuyệt mĩ bên trong.
Đúng thật là một bức tranh mĩ lệ ...!
BÁO ĐỘNG , BÁO ĐỘNG CHÁY NHÀ ...!DẬP LỬA , DẬP LỬA BÀ CON ƠIIIII
Tiếng chuông đồng hồ báo thức rất ư là có nết vang lên.
Người con gái ngồi bật dậy với bộ mặt ngơ ngác.
Vươn tay tắt chiếc đồng hồ có nết ấy ( Đồng hồ : Em có làm gì đâu )
" Oáp ...!! "
Cô đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân , khi cô bước ra đã trở thành một thiếu nữ thanh lịch , dịu dàng.
Mái tóc đen dài được cô buột lên cao để lại hai phần tóc ngay trước ngực.
Chiếc áo thun trắng viền đen lệch vai để lộ xương quai xanh quyến rũ , chiếc quần jean đen dài ôm lấy đôi chân thọn gọn cao.
Cô bước xuông lầu thì đã thấy ai cũng tập trung đông đủ ngay phòng khách , hình như cha cô đang nói chuyện với ai đó.
Từ từ bước xuống giờ cô mới thấy rõ còn có một người nam nhân tuyệt mĩ đang ngồi đó.
Mái tóc bạch kim gọn gàn hơi rũ xuống vầng trán cao.
Đôi mắt đỏ như máu khó lường lạnh lẽo.
Mũi cao.
Môi bạc mỏng hơi mím lại.
Trên người là bộ âu phục đen lịch lãm làm tôn lên vóc dáng cường tráng quyến rũ.
Đây ! Chẳng phải là Lâm Hoàng Phong sao ? Sao anh ấy lại đến đây ?
Dù thắc mắc nhưng cô vẫn bình tĩnh đi xuống mỉm cười ngồi vào ghế salon bên cạnh Thiên Hạo cất giọng nói
" Phong ca ! Mới sáng sớm anh đã đến đây có chuyện gì vậy "
" Chị hai ! Phong ca ca đến đây là vì chuyện em vào Lâm thị ạ " Y Nhu từ trong bếp bước ra trả lời cô.
Trên tay còn cầm một tách cà phê đặt xuống bàn hắn
" Ồ ! Thế sao " Cô tỏ ra hiểu rồi
" Hoàng Phong con thấy sao về việc cho Y Nhu vào thực tập " Ông vừa nhấm nháp ly trà vừa hỏi
" Rất ổn ạ.
Dù sao tiểu Nhu cũng đã tốt nghiệp nên có thể.
Chỉ sợ em ấy sẽ hơi vất vả " Hắn uống ly cà phê vừa nhìn ông nói
" Đúng đó ! Ông không cần lo đâu , con gái chúng ta hiểu chuyện như vậy làm sao có gì được " Bà ngồi bên cạnh cũng lên tiếng
" Mẹ ! Con không có mà "
" Con bé này còn biết ngượng.
À mà ! Còn Tuyết Tuyết con có muốn vào Lâm thị làm không ? "
Bà bất giác hỏi cô , cô nghe vậy liền trầm ngâm một hồi liền tỏ vẻ hơi buồn nói
" Con nghĩ là không ạ.
Con sẽ đi Trung Quốc sắp tới nên không thể vào Lâm thị làm "
Ông thấy cô như vậy liền nhẹ giọng an ủi
" Không sao con cũng có thể không đi mà.
Ta sẽ bảo người đưa Thiên Hạo đi.
Con cứ ...!"
" Không cần đâu cha.
Dù sao cũng lâu rồi con chưa gặp ông bà nên cũng muốn qua bển chơi một thời gian "
Bỗng nhiên không khí im lặng đến đáng ngờ , ai cũng nhìn vào cô như mới từ trên trời rớt xuống.
Và tất nhiên cô hiểu điều đó chứ , nếu như là lúc trước chắc chắn cô sẽ bỏ mặc tất cả để được ở bên hắn , làm cho hắn vui.
Có thể nói là một cái bóng vậy nhưng giờ đột nhiên lại muốn qua gặp ông bà mà từ chối cơ hội tốt như vậy thì tất nhiên ai cũng sẽ kinh ngạc.
Cô vốn đã nói sẽ rút lui từ từ thế cho nên đây sẽ là bước đầu tiên.
" Hay là Phong ca lúc em trở về anh cũng có thể nhận em mà có phải không " Cô chuyển sang đối tượng ngọt ngào làm nũng
Đúng như cô nghĩ hắn vẫn lạnh lùng không thèm nhìn cô
" Ừ "
Hắn vốn là vậy , nói với ai cũng có thể được vài câu nhưng chỉ khi nói chuyện với cô thì lại tiết kiệm lời đến mứt tối đa.
Tại sao lúc trước cô lại còn mặt dày mà níu kéo hắn như vậy chứ ?
Cô tỏ ra hơi buồn khiến cho ông bà hơi bất đắc dĩ nói
" Con gái , nếu con đã quyết định như vậy thì cứ đi đi.
Nhớ về sớm "
" Vâng ạ "
" À mà còn ...!"
Mọi người bây giờ mới chú ý tới Thiên Hạo vẫn đang ngồi bên cạnh cô im lặng.
Nó cúi đầu xuống không cho ai nhìn thấy mặt ...!Cha cô chỉ có thể thở dài mà nhìn.
Thật sự thì ông không đáng làm cha nó , suốt những ngày tháng qua ông vốn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha thì nào xứng đáng để nó công nhận.
Cô thấy không khí hơi ngột ngạt liền đứng dậy nắm tay thằng bé
" Cha mẹ con dẫn Thiên Hạo đi chơi đây.
Lát nữa con về "
" A ! Chị hai có cần em đi cùng không " Y Nhu vội vã hỏi cô
" Không cần đâu , chẳng phải em còn qua Lâm thị lấy giấy thực tập và làm một số giấy tờ sau.
Chị có thể đi được " Cô mỉm cười nhẹ từ chối
" A ! Vậy