Kể tử khi cô rơi xuống vực sâu đã 1 năm trôi qua , xác của cô vẫn chưa hề tìm thấy.
Hắn vẫn còn vươn lại một chút hi vọng , nhưng bọn họ cứ nói rằng cô đã bị chìm xuống đáy biển sâu ...!Hắn lặng người nhìn ngôi mộ của cô , trên bia đá sạch sẽ xinh đẹp là bức ảnh cô cười dịu dàng như ánh ban mai.
Những tia bắng ấm áp xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên bia mộ.
Trong bức ảnh , đôi mắt tím vẫn vươn lệ sầu , hắn lặng người đứng đó.
Cơn gió lướt qua lạnh lẽo , đặt bó hoa oải hương xuống.
Hắn cố gắng nở một nụ cười
" Tuyết nhi , em từng nói mình thích hoa oải hương tím biếc.
Nó giống với đôi mắt của em , cũng giống như tấm lòng em vẫn chung thủy yêu anh.
Nhưng ...!tại sao em lại bỏ anh đi lần nữa ? Em có biết , làm như vậy tàn nhẫn với anh tới mức nào hay không ? "
Hắn ngồi xuống , vuốt ve ngôi mộ của cô.
Mỉm cười
" Em biết không , Y Nhu và Evit đã chính thức yêu nhau.
Họ rất vui vẻ , Thiên Hạo cũng đã khỏe lại rồi.
Nó hằng ngày đều học hỏi rất chăm chỉ để thừa kế Phượng gia , nó rất ngoan ...!Tuyết nhi , em có vui không ? "
Hắn nước mắt chảy xuống , đôi mắt hốc hác không chút sự sống nào.
Gương mặt tuy lạnh lùng , nhưng đằng sau đôi mắt chết chóc đó là sự mệt mỏi và cả bầu trời đau thương
" Anh lại mất em rồi , đau lắm.
Anh muốn đi cùng em , Tuyết nhi , muốn ở cạnh em.
Chăm sóc bảo bọc em ở dưới hoàng tuyền , ông trời lần này đã thật sự đưa em đi khỏi anh rồi.
Anh hận trời xanh , tại sao cho chúng ta cơ hội.
Lại lần nữa tước đi ...!"
Hắn ngồi đó , bóng lưng vững trãi cô đơn.
Trời bỗng kéo đến mây đen , che đi ánh nắng chói chang khi nãy , mưa trút xuống dữ tợn và mạnh bạo.
Như muốn đánh xuống thân ảnh hắn , từng giọt mưa như mũi kim ghim vào da thịt đau đớn ...!Lưu Nhân bước lại , trên tay cầm dù che cho hắn
" Thiếu gia ! Người đừng quá đau thương.
Cũng đã 1 năm rồi ...!"
1 năm qua hắn sống trong đau thương cùng cực , ngày ngày lao đầu vào công việc để quên đi hình bóng cô.
Lâm thị càng ngày càng lớn mạnh và vững chắc , nhưng lòng hắn tại sao vẫn một mảng trống trãi và đau thương.
Đêm đến hắn lao đầu vào men say , tìm đến sự cay đắng để quên đi cô.
Nhưng hình ảnh của cô vẫn hiện hữu trong giấc mơ của hắn ...!Như một thước phim , tua đi tua lại ...!
Thiên Bảo cầm dù đi tới , đặt xuống bó hoa.
Nhìn hắn , đôi mắt trở nên ưu sầu
" Anh nên về đi , hôm nay là ngày sinh của Ngọc Dao.
Con anh sắp ra đời rồi , hãy để tâm nguyện cuối cùng của Tuyết nhi trở thành hiện thực ...! "
Đôi mắt đỏ như máu của hắn hiện lên sự độc ác cùng tàn nhẫn , sát khí tỏa lên.
Hắn đứng dậy cùng Lưu Nhân vào bệnh viện , trước khi rời khỏi , hắn nhìn qua cô
" Tuyết nhi , anh sẽ lại tới với em "
Thiên Bảo cũng đi theo hắn , chiếc xe dừng lại trước bệnh viện , hắn đi vào.
Khí thái của một người cao lãnh tỏa ra khiến ai cũng phải e dè.
Ngọc Dao đã có thai sau hai tháng cô chết , cô ta cũng đã ở nhà hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa cho cô ta một danh phận nào , ngoài mỗi ngày nhìn cô ta với ánh mắt lạnh thấu xương và hành hạ cô ta.
Thì hắn chưa từng nghĩ tới việc cưới cô ta làm vợ , dù cho Gia gia nhiều lần khuyên bảo ...!
Hắn đi vào , gặp Rezin và Thùy Liên đứng ngồi không yên.
Còn có một ông lão chống gậy ngồi đó , chiếc áo choàng đen dài rũ xuống.
Đôi mắt sắc bén không một cảm xúc.
Hắn bước đến ông lão đó , gương mặt già nua trãi qua việc đời nhìn lên
" Gia gia ...!"
" Hôm nay con nhóc đó cũng sinh rồi , con cũng cưới nó đi "
Hắn lạnh lùng siết chặt nắm đấm , Thùy Liên tuy hồi hộp nhưng trong ánh mắt lại đầy căm phẫn.
Rezin nhìn đến hắn , ngập ngừng ...!
" Hoàng Phong ...!ta biết chuyện này cũng là lỗi của Ngọc Dao.
Nhưng hiện tại nó cũng mang đứa trẻ của Lâm gia , con ...!"
Hắn liếc qua Rezin một cái tàn bạo , ông ta không nói gì nữa.
Gia gia lên tiếng
" Xem xem mày dạy ra đứa con gái gì , Tuyết nhi của lão chết cũng một phần lỗi do đứa con của mày.
Ông già này vốn định cho Tuyết nhi vào làm dâu , lần này thì sao ? Nó chết rồi ...!Rốt cuộc người đó là ai.
Mau mau điều tra cho rõ , thù này lão phải ra mặt cho cháu dâu đã chết của lão.
Lão oanh dọc thương trường hơn 50 năm , chuyện gì chưa từng trãi ? Nay lại bị một tiểu bối không rõ danh tánh giết người mà Lâm gia công nhận , có phải đang vả vào mặt lão một cái hay không ? "
Cây gậy chống mạnh xuống đất , gương mặt già nua lạnh lẽo.
Đáy mắt hiện lên tức giận , dù lão kêu hắn cưới Ngọc Dao.
Nhưng trong lòng vốn chỉ xem cô là cháu dâu ...!
Thùy Liên bước đến , nắm lấy tay ông
" Gia gia ! Cha con không có lỗi , gia gia cũng đừng tức giận mà.
Ảnh hưởng tới sức khỏe "
Ông đưa tay xoa mái tóc của Thùy Liên , cánh cửa mở ra.
Tiếng khóc em bé vang lên ...!
Ngọc Dao được đưa tới phòng hồi sức , bọn hắn đi theo.
Phía bên cạnh giường Ngọc Dao là đứa trẻ trắng trẻo , hắn nhìn đến đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Rezin ôm lấy đứa trẻ , mỉm cười
" Là con trai ...!"
Lâm gia gia nhìn đến một cái , lạnh lùng nói
" Các con mau chuẩn bị đám cưới , lão phải trở về "
Ngọc Dao nhìn Lâm gia gia xoay đi , đôi mắt đang hạnh phúc cũng giảm bớt một chút.
Rezin nhìn đến
" Cha ! Không nhìn cháu cốc sao ? "
" Hừ ! Nhìn cũng nhìn rồi , không cho lão về à "
Lâm gia gia bước đi , Rezin nhìn qua Ngọc Dao
" Con mau nghỉ ngơi đi , vừa mới sinh.
Mệt lắm phải không ?
Ngọc Dao nhìn qua hắn vẫn đang âm trầm , mỉm cười nhẹ
" Anh ! Lại xem con của anh đi "
Hắn bước lại , đôi chân từ từ tiến tới.
Bàn tay đưa ra bế lấy nó , đôi môi nhìn gương mặt bánh bao đang cười với mình.
Mỉm cười nhẹ , Ngọc Dao lòng không khỏi run động.
Chỉ cần có đứa trẻ này , hắn sẽ chấp nhận cô ta.
Theo thời gian cũng sẽ quên đi cô ...!Gia đình họ sẽ hạnh phúc ...!
Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt cái má của đứa trẻ , Rezin thấy liền thở phào , hỏi
" Con muốn đặt tên cho nó là gì ? "
" Phải đó anh họ , đặt là gì ? "
Thùy Liên nhìn đến hỏi , bàn tay hắn khựng lại.
Sau đó tiếp tục vuốt ve , gương mặt sắc lạnh
" Tên gì ? ...!"
Ngọc Dao hạnh phúc khi thấy hắn nâng niu đứa trẻ như vậy , trong lòng tràn về cảm giác hưng phấn.
Nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến mọi người đứng tim ...!
Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay đến cổ đứa bé , đôi mắt tàn độc hiện lên sự hận thù.
" Oa oa ...oa ...!"
Hắn bóp cổ đứa bé , tiếng khóc vang lên khó khăn cùng đau đớn của đứa trẻ.
Rezin kinh hãi
" Con điên sao Phong ? "
Rezin xông lên muốn dành lại đứa bé nhưng hắn càng tăng thêm lực.
Gương mặt Ngọc Dao trắng bệch nhìn con mình , lòng không khỏi tràn ngập sự khiếp sợ ...!
" Anh họ , anh buông đứa trẻ ra "
Hắn tránh đi bàn tay của Rezin , đôi mắt đỏ ngầu bóp mạnh vào cổ đứa trẻ.
Thiên Bảo từ ngoài cửa thấy liền xông lên dựt lấy đứa trẻ
" Anh điên sao ? "
Hắn nhìn bàn tay mình trống rỗng , nở nụ cười lạnh lẽo.
Thiên Bảo nhìn đứa trẻ đang cố gắng hít thở , tiếng khóc đau đớn vang vọng.
Đưa cho Rezin , ông liền lập tức đi tìm bác sĩ.
Thiên Bảo đấm mạnh vào mặt hắn
" Đó là con anh , hổ tử không ăn thịt con , sao anh lại muốn giết đứa trẻ vô tội này ? "
Hắn đưa tay quẹt vết máu ở khóe miệng , đôi mắt một mảng tĩnh mịch nhìn về phía Ngọc Dao.
Cô ta sợ hãi nắm chặt ga giường , đôi mắt hắn như đang nhìn một đóng xác chết.
Như một hố đen khiến lòng người run sợ , hắn vươn môi nở nụ cười càng khiến đáy lòng Ngọc Dao như đóng băng.
Khiếp sợ cùng kinh hãi tràn ngập ...!
" Phải ...!là con tôi mà.
Tôi làm sao nở giết nó chứ "
Lời nói hắn tựa như chế giễu cùng với nụ cười và ánh mắt.
Khiến hắn như một kẻ điên đầy nguy hiểm , hắn bước đến bên chỗ Ngọc Dao.
Cô ta sợ hãi nép vào giường , hắn đưa tay ra vén lọn tóc Ngọc Dao.
" Cô cũng sắp thành vợ tôi rồi , tôi cũng đã có CON ...!Một gia đình hoàn chỉnh nhỉ ? "
Hắn nhấn mạnh chữ con càng khiến Ngọc Dao lo sợ , khóe miệng run rẩy
" P ...Phong ...!đó ...!đó là c...con anh ...!"
" Phải ! Con trai tôi ...!là con của tôi "
Hắn mỉm cười nhẹ , bàn tay đưa ra sau đầu Ngọc Dao.
Đôi mắt lóe qua tinh quang , bàn tay siết chặt nắm lấy tóc Ngọc Dao kéo lên
" Ah ! "
" Ngọc Dao ! Đây là điều cô muốn ? Cô đừng tưởng tôi không biết gì , cô yên tâm.
Tôi sẽ cho cô HẠNH PHÚC mà cô muốn "
Hắn kề vào tai Ngọc Dao nói khẽ , nụ cười ma quỷ hiện lên.
Đôi đồng tử sương lạnh của Ngọc Dao co rút lại sợ hãi liếc qua hắn.
Gương mặt tuấn mĩ giờ đây thật đáng sợ , hắn đứng lên.
Cười lớn
" Ha ha ha ...!ha ah haaaaa "
Thiên Bảo nhìn theo bóng lưng hắn mà thở dài , đôi mắt cũng mang theo sự đau khổ.
Rồi xoay người đi
_________________
Hắn điên cuồng cười đi ra ngoài , mọi người xung quanh nghe thấy nụ cười thê lương nhưng lại mang theo tàn độc và điên dại liền né đi.
Hắn bước ra khỏi bệnh viện , Thượng Quan Gia Huy nhìn bạn mình như vậy liền bước đến
" Phong ! Bình tĩnh lại "
" Bình tĩnh ? Tôi đang rất tỉnh táo ...!Ha ha ha haaa "
Gia Huy nhìn hắn bước đi , Lưu Nhân bên cạnh nói
" Thượng Quan thiếu an tâm , tôi sẽ lo cho thiếu gia "
Gia Huy nhìn theo bạn mình , từ phía sau Tử Doanh đi tới ôm lấy eo Gia Huy.
Hôn vào má
" Em đừng lo lắng quá "
" Yêu khổ như vậy sau ...!?? Từ một người đàn ông lạnh lùng quyết tuyệt , giờ lại như một kẻ điên dại tâm thần ...!"
Gia Huy sầu não nhìn theo bóng lưng đơn độc đau thương kia , Tử Doanh bỗng bế Gia Huy lên
" Anh sẽ không phạm phả sai lầm như bạn em.
Lần tới chúng ta chính thức đám cưới , giờ về lựa ngày "
________________
Duy Khánh đến nhà của cô , đôi mắt phủ nước nhìn căn biệt thự.
Y Nhu nhìn thấy liền đi tới vuốt tóc nó
" Sao vậy ? Vào đi "
Lăng Triệt đi phía sau mỉm cười , Y Nhu cũng vui vẻ chào hỏi
" Cảm ơn anh , Lăng Triệt.
Đã luôn chăm sóc Duy Khánh thay chị tôi "
" Không có gì ...!tôi cũng rất cảm kích Tinh Tuyết đã hiểu cho tôi "
Lăng Triệt nhìn xuống thân ảnh Duy Khánh đã cao hơn một chút , 1 năm qua Duy Khánh luôn ở bên hắn.
Được chăm sóc cho người yêu nhỏ bé của mình , còn điều gì hạnh phúc hơn chứ ...!
" Hôm nay là tròn 1 năm chị em ra đi.
Có cả Bạch gia cũng đến chia buồn , mọi người vào đi "
Duy Khánh bước vào , Evit từ đâu xuất hiện nắm lấy Duy Khánh bế lên
" Chào nhóc , lâu rồi không gặp "
Lăng Triệt nhìn thấy âm trầm , Thiên Hạo mặc âu phục ngồi đó lạnh nhạt
" Chào ! Khỏe chứ ? "
" Em rất tốt , còn anh ? "
" Tốt "
Evit nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lăng Triệt , liền buông tay bỏ thằng nhóc xuống
" Ha ha ! Chỉ bế một chút , đừng nhìn tôi như tội nhân thiên cổ chứ "
Ông bà Phượng ngồi trên ghế , nhìn thấy Duy Khánh bà Phượng liền ngoắc nó lại.
" Chào bác "
" Ngoan lắm , con sống có tốt không ? "
" Dạ rất tốt "
" Thằng nhóc này đáng yêu thật , con được Tinh Tuyết nhận nuôi.
Cũng là người Phượng gia , con muốn gì