Lời tác giả: Khai trương đại cátĐây là câu chuyện nói về con đường trưởng thành trong sự nghiệp của một vị nữ tính.Tôi kể, bạn nghe.Hi vọng mọi người đều có một công việc tạm coi là hài lòng.Có một khoản thu nhập đủ để duy trì chất lượng sinh hoạt.Kinh tế độc lập thì nhân cách mới có thể độc lập.***Lộ Nam là bị nóng tỉnh.[Mất điện ư? Hay là điều hòa bị hỏng?] Cô mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng hơi chói mắt.Không đúng, mặc dù phòng hướng Nam, nhưng - rèm che cửa sổ đâu?Trên người dính nhớp làm cho cô không nằm nổi nữa, ngồi dậy, Lộ Nam ngơ ngẩn.Đây, là một căn phòng tầm 17, 18m, đuôi giường là cửa sổ, rèm cửa sổ màu hồng nhạt bằng nilon giá rẻ tung bay, hoàn toàn không có tác dụng che ánh sáng.Lại nhìn lướt tường và trần nhà, ha hả, trần nhà chỉ có một chiếc đèn tiết kiệm điện.
Điều hòa? Không tồn tại.Đuôi giường đặt một chiếc quạt điện hơi có tiếng kêu, thổi tới toàn gió nóng.[Không còn nghi ngờ gì nữa, ta đang nằm mơ] Hoàn cảnh thoạt nhìn quen mắt, hình như là căn phòng cô từng thuê gần công ty thực tập hồi năm 4, có nhà vệ sinh riêng và bình nóng lạnh, có cửa sổ không có ban công, có điện nước không có điều hòa.
Tiền thuê nhà một tháng 600 tệ, đối với một người lương thực tập chỉ 1.200 tệ tới nói thì còn hơi xa xỉ - chẳng hạn như cô gái cùng ban cùng công ty kia lựa chọn càng hẹp, không có nhà vệ sinh độc lập, một tháng chỉ 400 tệ.Khiêm tốn mà nói, Lộ Nam gia cảnh ở mức khá giả trở lên, trong tay còn ít tiền tiết kiệm, cho nên lúc thuê nhà còn hơi có yêu cầu với an toàn và vệ sinh.Lúc mới tốt nghiệp cảm thấy phòng này ngoại trừ không có điều hòa, khác cũng khá ổn.Nhưng tốt nghiệp 10 năm nhìn lại, cô mới cảm thấy nền quá thấp quá nhiều muỗi, không có ban công không thể phơi quần áo, nhà vệ sinh không có cửa sổ quá ẩm ướt, tủ quần áo quá bé, giường quá cứng, càng không cần nói tới chẳng có tí đồ điện đồ gia dụng nào, sạch sẽ như động tuyết.[600 tệ còn muốn gì nữa? Quả nhiên là từ giàu về nghèo khó.] Lộ Nam tự nhủ, ngả lưng, cộc một tiếng đập vào đầu giường."A, đau đau đau..."...Lộ Nam tốn một ít thời gian, mới xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ.Lại tốn thêm chút thời gian nữa, cơ bản loại trừ bản thân gặp phải dàn dựng như trong "The Truman Show" (Lộ Nam cười: nằm mơ còn đáng tin hơn thế này).Loại trừ tất cả yếu tố không thể, còn lại dù khó tin cũng là chân tướng.Cô, Lộ Nam.Hình như, thật sự, sống lại rồi.[Sống lại tốt nha!] Lộ Nam thoáng chốc liền phấn chấn.Sống lại chẳng phải là để đền bù tiếc nuối sao?Nói tới tiếc nuối, Lộ Nam cùng hầu hết dân thành phố có nuối tiếc giống nhau: không mua phòng trước khi giá nhà tăng cao.Đến sau này, 27-28 tuổi, vét sạch vốn liếng, ở thành phố tuyến 3-4 mua một bộ phòng cơ bản*, 3 năm tiếp theo lại cắn răng nhịn không đổi xe, gom tiền làm trả trước, mua một "căn nhà nghèo*" hai phòng một sảnh làm đầu tư, cũng trở thành "phòng nô" có hai căn phòng.*Phòng cơ bản đại khái là chỉ có một phòng cơ bản nhất còn lại các yếu tố khác như vị trí, cảnh quan không cần nhắc tới.
Căn nhà nghèo là phòng có diện tích dưới 50m2, các yếu tố khác liên quan thì khá hơn.Chỉ có điều căn thứ hai còn chưa nhận bàn giao liền sống lại rồi.Lộ Nam xoa gáy, đau đớn quá chân thực.Cô thầm hạ quyết định: [Đã sống lại, lần này nhất định phải mua phòng thật sớm!]...Đương nhiên, lúc này nhìn tin nhắn trong di động, toàn bộ tài sản chỉ có hơn 30 nghìn tệ.Số tiền này gồm có:Thứ nhất, tiền lãi từ tiền sinh hoạt mỗi học kỳ.Thứ hai, tiền tiết kiệm làm thêm.Thứ ba, học bổng.Với 10 năm sau, trong thẻ ngân hàng chỉ có 30 nghìn tệ tiết kiệm đều cảm thấy xấu hổ - chỉ được coi là số dư mà thôi.Nhưng xét tới mức thu nhập của Lộ Nam và giá cả hàng hóa hiện tại thì 33 nghìn tệ cũng không phải quá ít.Trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt, Lộ Nam nghiên cứu tỉ mỉ di động và laptop, lục lọi kỹ càng hai phần mềm liên lạc hiện tại, nhớ lại tình trạng của bản thân ở giai đoạn này.Có thể nói là khá đơn giản.Bản thân đã xin nghỉ ở công ty TNHH hậu cần Trung Tập, vị trí thực tập tiêu thụ mà chỉ có 1.200 tệ tiền