Lộ Nam không có ý muốn nhìn Vương Hiểu Tuyết làm trò cười, bởi cô biết rõ bản thân "đời trước" vừa nhập chức cũng không giỏi giang hơn cô ta được bao nhiêu.Đều là lính mới, đều có giai đoạn này.
Cười cợt Vương Hiểu Tuyết, chẳng phải là đang cười chê quá khứ non nớt của bản thân sao.Nhưng, có lẽ đàn ông trung niên lại thích nhìn thiếu nữ ngây ngô giả bộ thành thục? Cũng có khả năng là xem ở tiền rượu miễn phí? Dù sao bọn họ đều thật nể mặt Vương Hiểu Tuyết làm vai diễn phụ.Lộ Nam nhìn Vương Hiểu Tuyết xã giao trúc trắc, trong lòng dù sao cũng thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô cũng không thể làm gì, miễn cho ngược lại kích thích địch ý của cô ta.Uống rượu, hoặc là hình thức xã giao khác, đều không phải việc gì vui vẻ.[Đây đại khái là hiện trạng luẩn quẩn mà làm tiêu thụ muốn nhảy ra, nhưng lại khó tránh khỏi đi.][Chúng ta không thể thay đổi không khí xã hội.][Có thể làm, chỉ có thân ở trong đó cũng cần duy trì tỉnh táo.]...Vương Hiểu Tuyết hôm nay mang hai bình rượu Nguyên Xuyên mới - rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên 6 năm, 52 độ.Giá bán lẻ là 528 tệ một bình, 2 bình giá bán hơn 1.000 tệ, tương đối có thể diện.Khai tiệc mọi người cùng nâng chén, Lộ Nam thử nhấp một miệng: a, vẫn cay hệt như cũ![Nồng hương vốn ít kéo dài dư vị hơn so với tương hương, lại là cốt rượu pha chế mới có 6 năm, vị thật chẳng ra gì.] Một ngụm rượu ngậm trong miệng, Lộ Nam dự tính tìm cơ hội nhổ ra bát.Nhưng văn sĩ trung niên A bên cạnh đúng lúc đó lại giơ chén rượu lên: "Lộ Nam là người mới à, tới tới tới, chúng ta cạn một chén."[Thật là, ta còn chưa lén nhổ ra đâu! Nếu rượu trắng uống vào trong miệng có thể biến mất thì thật tốt...] Lộ Nam biết lỡ cơ hội tốt, trong lòng thở dài, định nuốt rượu xuống họng, kết quả - ngụm rượu trong miệng bỗng dưng không thấy!Không thấy!Lộ Nam khiếp sợ: [Ta chắc chắn ngụm rượu ban nãy ta thật sự không nuốt xuống, cho nên...!cũng quá gian lận đi?]Mới thoáng nghĩ, còn chưa kịp cân nhắc, Vương Hiểu Tuyết liền thúc giục: "Lộ Nam, mau lên, anh Giả đang muốn chạm cốc với cô kìa."Lộ Nam hoàn hồn xin lỗi cười, sau đó dè dặt đổ một chén nhỏ: "Anh Giả, là tôi kính anh mới đúng."[Bàn tay vàng nha, mau hiển lộ, xin mời uống vào là biến mất, tốt nhất là ngay cả mùi cũng đừng có...] Trong lòng thành kính nhắc tới, Lộ Nam nâng chén, uống rượu, lần này mới vào khoang miệng liền biến mất.[Thật linh nghiệm!][Hay quá!]Lộ Nam vô cùng vui vẻ, đương nhiên ngoài mặt vẫn giả bộ bị rượu cay tới nhăn mặt.Sau đó, Lộ Nam cũng không bị chú ý quá nhiều, cả buổi tiệc, cô chỉ uống 5, 6 chén nhỏ, chén khoảng 10ml, tổng cộng mới khoảng 50ml.
A ha, một ngụm rượu đều không uống vào bụng!Càng vui vẻ hơn là, cô phát hiện, ăn đồ ăn cũng là như thế, vừa rồi đồ ăn trên bàn cô nếm thử mùi, lại tập trung lực chú ý, đồ trong miệng liền biến mất.Lộ Nam xách túi đựng vỏ chai rượu đi theo phía sau mọi người, thầm nhủ: [Bàn tay vàng này quả thực giống như là đặt làm riêng cho nghề này nha.
Không không không, kế hoạch của ta là cá mặn nằm yên...!Có điều, như vậy cũng không cần lo lắng ăn vào sẽ béo? Thực quản của ta thông tới nơi đâu vậy? Đây là bàn tay vàng thứ hai ngoài việc sống lại ư?]Mặc dù không hiểu rõ, nhưng dù sao đây vẫn là một bữa trưa vui vẻ.Sau khi ăn xong tới phòng trà, nhìn các vị văn sĩ múa bút.
Bị ép nhận lấy một bức tranh chữ (Lộ Nam che mặt: điều hòa thổi ta, ta thổi phồng bọn họ; chỉ cần ta không xấu hổ, người khác cũng không biết ta đang khoác lác tới xấu hổ).Chưa tới 3h, tiệc đã tàn, Vương Hiểu Tuyết nói với Lộ Nam: "Công việc hôm nay đã xong, cô tan tầm đi.
A, buổi tối phải viết báo cáo công việc, tôi sẽ gửi bản của tôi cho cô tham khảo một chút, cô hiểu chứ?""Hiểu, tôi nhìn báo cáo của cô viết theo." Lộ Nam gật đầu: "Cùng phương hướng, đi cùng nhé?""Được, đi thôi."Xe tới ký túc xá của