Lưu Mai nghiêm túc gật đầu.
Bên cạnh, Diệp Kiến An cũng nghiêm mặt, nhân sâm trăm năm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, càng không cần phải nói nhân sâm trên người Diệp Tinh đã hơn 500 năm.
Bọn họ biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Sau đó, Diệp Tinh lấy một miếng nhân sâm đã hái mỏng ra.
Có điều miếng nhân sâm này thái rất mỏng.
Kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ biết loại phương pháp này, cũng chưa từng chân chính sử dụng, không biết chính xác hàm lượng của nhân sâm.
Nhưng trong quá trình chữa trị, Lưu Mai có thể tiếp tục uống nhân sâm, không cần lo lắng không khống chế được liều lượng.
Bảo Lưu Mai nuốt một miếng nhân sâm, sau đó Diệp Tinh bắt đầu đem ba cây kim hai tấc đã chuẩn bị xong chậm rãi đâm vào cánh tay phải của bà.
Thực tế, chữa bệnh ung thư cùng bộ phận thi triển châm cứu không liên quan, đâm vào nơi nào cũng được, việc cần làm là dùng linh lực chậm rãi truyền vào bên trong cơ thể người bệnh.
Nét mặt Diệp Tinh cẩn thận, nắm châm, linh lực xung quanh trong không khí dưới sự khống chế của hắn bắt đầu từ từ tiến vào trong cơ thể Lưu Mai, hơn nữa rất nhanh đi tới vị trí có tế bào ung thư tồn tại.
Hắn cẩn thận khống chế, rất nhiều tế bào ung thư bắt đầu không ngừng bị g iết chết, nhưng vào lúc tế bào ung thư bị gi ết chết thì đồng thời các tế bào bình thường khác cũng không ngừng bị tiêu diệt.
Điều này thì tương đương với hoá học trị liệu vậy.
Nhưng dưới nguồn năng lượng của nhân sâm tám trăm năm, những tế bào này lại đang không ngừng khôi phục.
Quá trình này rất phức tạp, cho dù lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh để khống chế vẫn rất phí sức, không tới 1 phút, trán hắn liền xuất hiện hàng loạt mồ hôi hột.
Có điều, Diệp Tinh lúc nào cũng có thể dừng lại, không cần lo lắng xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Chữa trị đang tiếp tục, 3 phút trôi qua, miếng nhân sâm nhỏ kia căn bản đã tiêu hao hết, Diệp Tinh thấy vậy nhanh chóng ngừng lại, rút ba cái châm dài ra.
Hắn dừng lại liền cảm thấy đầu choáng váng một hồi, đành phải nhắm mắt lại, thân thể không nhúc nhích mấy giây, mới lại chậm rãi mở mắt.
Tiểu Tinh.
Bên cạnh, Diệp Kiến An thấy trạng thái con trai mình có chút không đúng, lo lắng nói.
Ba, con không sao.
Diệp Tinh lắc đầu nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Mai, nhanh chóng hỏi: Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi?Cơ thể mẹ dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Mai ngạc nhiên nói.
Vừa rồi bà cảm thấy có từng dòng nước ấm chạy vào cơ thể, sau đó thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: Quá trình chữa trị này thuận lợi hơn con tưởng tượng rất nhiều, ngày mai đi kiểm tra một chút, nếu như tế bào ung thư biến mất nhiều, vậy chúng ta về nhà tự chữa.
Được.
Lưu Mai lập tức gật đầu.
Lúc này trong lòng bà có chút không đợi được muốn kiểm tra trạng thái của cơ thể mình.
Phương thuốc cổ truyền này quả nhiên rất hữu dụng, xem ra người xưa để lại rất nhiều đồ tốt nhưng chưa được phát hiện.
Diệp Kiến An cười lớn.
Nhìn ba mẹ đang vui mừng, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu quả của nhân sâm này mạnh hơn mình tưởng rất nhiều.
Hắn chỉ cắt một phần nhân sâm cực nhỏ mà tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị gi ết chết một phần ba!Nếu không phải thực lực chưa đủ, hắn có thể để Lưu Mai ăn ba lát nhân sâm, một lần giải quyết hết đám tế bào ung thư đó!! Rất nhanh đã tớ ngày thứ hai, sau khi Lưu Mai kiểm tra một lượt, kết quả kiểm tra cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai phần lớn đã biến.
Sau đó, Diệp Tinh giúp mẹ mình làm thủ tục xuất viện, trở về nhà.
Nhưng phòng thuê quá nhỏ, sau đó cả nhà lại đổi một gian phòng lớn hơn.
Ngày thứ ba, Diệp Tinh lại chữa trị cho mẹ mình một lần nữa.
Ngày thứ năm, trị liệu lần thứ ba.
Trong phòng trọ, Diệp Tinh rút châm dài ra, lau mồ hôi hột trên trán, trong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tế bào ung thư đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tiểu Tinh, mẹ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, giống như người bình thường vậy.
Lưu Mai vui vẻ nói.
Hơn nữa bà cảm thấy một ít bệnh vặt trước đây cũng đã được giải quyết.
Diệp Tinh cười nói: Mẹ, chúc mừng mẹ, không ngoài dự đoán, chắc giờ mẹ đã khôi phục hoàn toàn.
Đưa mẹ mình đến bệnh viện kiểm tra một chút, lần này kết quả cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị g iết chết toàn bộ, thân thể đã hoàn toàn bình thường.
“Tốt quá rồi, tiểu Tinh.
” Lúc này, mặt Lưu Mai tràn ngập vẻ kích động.
“Ấy, bà Lưu?” đang lúc phấn khởi, đột nhiên một