Diệp Tinh đem hành lí chuyển tới phòng ngủ giúp Lâm Tiểu NgưMột phòng ngủ sáu người, lúc này cái năm người khác vẫn chưa tới.
Sau đó, Diệp Tinh tới nơi làm thủ tục tạm nghỉ học của trường, hỏi thăm một chút thủ tục tạm nghỉ cần có những giấy tờ gì.
Căn cứ theo quy định, thời gian tạm nghỉ học của đại học tối đa là 2 năm.
Làm xong những việc này, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư liền đến bệnh viện!.
Một nơi nào đó trong bệnh viện, một người đàn ông trung niên đang chống gậy bước từng bước khó khăn, trong tay ông còn cầm một ít tờ đơn.
Người đàn ông thân thể cường tráng, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ tang thương, bên tóc mai còn lộ ra một chút tóc trắng.
Ba.
Nhìn thấy người đàn ông, Diệp Tinh vội vàng chạy tới.
Tiểu Tinh.
Diệp Kiến An nhìn thấy con trai mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, quơ quơ tờ đơn trong tay nói: Lấy cho mẹ con chút thuốc.
Bác Diệp.
Bên cạnh Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư vội vàng nói.
Là Tiểu Ngư à.
Diệp Kiến An mỉm cười gật đầu.
Ông đã sớm nhận ra quan hệ của con trai mình và Lâm Tiểu Ngư, nhưng lúc này ông thở dài một hơi trong lòng.
Nhà bọn họ bây giờ đã biến thành như vậy, kết quả của Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư cuối cùng như thế nào, ai cũng không đoán trước được.
Ba, ba ngồi xuống đây, con đi lấy thuốc.
Diệp Tinh nhìn ba mình, cố nén chua xót trong lòng.
Ba hắn mới chỉ bốn mươi mấy tuổi, nhưng là kiếp trước lúc mẹ bị chuẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối, tinh thần cha thoáng chốc trở nên vô cùng ủ rũ, sau ngã gãy chân phải, không ai đồng ý tuyển ông vào làm việc, cả người chịu một cú đả kích cực lớn.
Trong thời gian một năm rưỡi, Diệp Kiến An mới bốn mươi mấy tuổi nhưng tóc hầu như đã bạc hết, nhìn giống như cụ già bảy mươi tuổi vậy, sau khi Lưu Mai qua đời, ông cũng bệnh không dậy nổi, cuối cùng chỉ vẻn vẹn mười ngày trôi qua, ông cũng ra đi.
Ba mẹ lần lượt rời đi, đối là một đả kích cực lớn đối với Diệp Tinh, hắn không dễ dàng gì mới thoát ra được, sau khi thời kì đen tối ập xuống, hắn vùng vẫy sinh tồn trong những ngày tận thế.
Cầm đơn đi lấy một số thuốc, Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An theo sau đó Diệp Tinh đi vào bên trong một phòng bệnh.
Lúc này một người phụ nữ trung niên sắc mặt có chút yếu ớt đang nằm trên giường bệnh.
Tiểu Tinh.
Lưu Mai thấy con trai mình đến, trên mặt lộ vẻ tươi cười, sau đó lại thấy Lâm Tiểu Ngư, vội vàng nói: Tiểu Ngư, cháu cũng tới?Bác gái.
Lâm Tiểu Ngư để một ít đồ đã mua xuống.
Diệp Tinh yên lặng đứng nhìn mẹ mình, thậm chí ánh mắt đã hơi đỏ.
Kiếp trước, trong khoảng thời gian mẹ điều trị, con ma ốm tra tấn khiến mẹ từ một người mẹ dịu dàng biến thành dáng vẻ người chẳng ra người.
Vì không muốn trở thành gánh nặng cho con trai mình, thậm chí đã có mấy lần muốn tự sát, khóc lóc nói xin lỗi Diệp Tinh, tới tận lúc lâm chung vẫn còn mang theo nỗi hổ thẹn.
Nghiêm mẫu từ phụ, từ nhỏ mẹ Lưu Mai đã rất cưng chiều Diệp Tinh, sự ỷ lại của Diệp Tinh với bà rất lớn.
Cái chết của mẹ là một cứ sốc cực lớn với hắn, hắn còn chưa tới hai mươi, mẹ còn chưa được hưởng chút phúc nào.
Mấy tháng sau khi Lưu Mai chết, hắn thường xuyên tỉnh lại từ trong mơ, lần nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Con muốn nuôi mà mẹ cha không đợi, hắn lúc đó đã trải qua cú sốc lớn đầu tiên trong cuộc đời.
Hiện tại, mẹ lại sống sờ sờ trước mặt hắn.
Mẹ.
Diệp Tinh tiến lên, nắm chặt tay mẹ, tiếng nói đxa có chút nghẹn ngào.
Sao vậy, Tiểu Tinh? Lưu Mai nhận ra con trai mình có chút khác thường, không nhịn được hỏi.
Hít sâu một hơi, Diệp Tinh nhìn mẹ mình cười nói: Mẹ, mẹ nhất định sẽ khỏa lại, con bảo đảm.
Ừ, mẹ còn phải nhìn con lấy vợ chứ.
Lưu Mai cười nói, bà nhìn Lâm Tiểu Ngư bên cạnh một cái.
Nhất thời, mặt Lâm Tiểu Ngư nổi lên một mảng hồng nhuận.
Tiểu Tinh, hôm nay không phải ngày con và tiểu Ngư báo danh à? Bên cạnh, Diệp Kiến An hỏi.
Ông biết thời gian báo danh của đại học thành phố Thượng Hải.
Diệp Tinh suy nghĩ một chút, nói: Ba, con định tạm nghỉ học một thời gian.
Tạm nghỉ học? Sắc mặt Diệp Kiến An, Lưu Mai hơi thay đổi.
Thấy biểu tình của ba mẹ, Diệp Tinh vội vàng nói: Nhưng mà con bảo đảm tạm nghỉ tối đa nửa học kỳ, con đã nói với phía trường học rồi.
”Diệp Kiến An thấy Diệp Tinh đã tiền trảm hậu tấu, ông thở dài một hơi, nói: Nếu con đã quyết định, vậy chúng ta cũng chẳng nói gì được.
Nhưng nửa học kỳ sau, không cần biết tình hình của chúng ta như thế nào, con nhất định phải trở về đại học thành phố Thượng Hải học tập.
Phải đó, Tiểu