Đang mãi mê chăm sóc những bông hoa xinh xắn trong vườn, Sở Diệu Linh lại không để ý rằng đằng sau luôn có một ánh mắt đang nhìn ngắm cô say sưa.
Nghe tiếng ho của anh khiến cô bất giác giật mình nhìn lên, lại thấy anh đang đứng nhìn mình chằm chằm như vậy.
.
Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, chẳng phải đã nói không thích cô hay sao, vậy tại sao lại đến đây, đây là nhà cô kia mà.
.
_Tại sao anh lại ở đây???
Nghĩ là làm cô bước đến gần anh hỏi.
.
_Tại sao tôi lại không được ở đây!!!
Anh nhẹ giọng bình thản nói xong bước lại ghế đá trong vườn ngồi xuống.
_Nhưng đây là Sở gia không phải Hàn gia của anh??
Sở Diệu Linh chu môi lên mà phản bác lại lời của anh vừa nói.
.
_Nhưng em cũng nên nhớ đây là nhà của vị hôn thê của tôi!!!
Hàn Hạo Dương chỉ khẽ nhếch môi cười nhìn cô.
.
_Không phải anh luôn miệng nói sẽ hủy hôn với tôi hay sao.
.
!!!
Cô nói bằng giọng hơi tức giận trừng mắt nhìn anh.
.
_Đúng là tôi đã từng nói như vậy.
.
nhưng mà.
.
!
_ Nhưng sao.
.
!!
Sở Diệu Linh tức giận khi anh không nói hết câu mà lên tiếng.
.
_Vậy em nghĩ sao nếu tôi nói không muốn hủy hôn với em!!
Môi đẹp khẽ cong!
_Tôi!.
!!!
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, Hàn Hạo Dương chỉ khẽ cong môi cười.
.
Đứng dậy bước tới gần cô, một tay đút vào quần âu, một tay nâng cằm cô lên lau nhẹ một ít đất còn dính trên mặt, nhìn vào mắt cô nói.
.
_Em nghĩ gì vậy tôi chỉ đùa em thôi.
.
đừng nói với tôi em tưởng thật đấy chứ.
.
Tôi tới đây để đưa em về thăm ông nội của tôi! ông nói nhớ em nên tôi mới đến đây.
.
_Anh.
.
!!
Sở Diệu Linh trừng mắt hai mắt lên mà nhìn anh.
.
Nói xong cô chạy nhanh vào nhà không thèm nhìn lại anh một cái, vẻ mặt bực tức đi thẳng một mạch về phòng, Hàn Hạo Dương thấy cô đáng yêu như vậy chỉ khẽ cười.
.
Về phòng đóng cửa lại, cô nghe tim mình đập rất nhanh, khuôn mặt cũng đã đỏ ửng.
.
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh, không để mình phải rung động trước anh.
**********
Một lúc sau cô từ trên lầu bước xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản.
Gương mặt xinh đẹp chỉ đánh một ít phấn và son đã đạt đến độ hoàn mĩ của cái đẹp.
.
Hôm nay Hàn Hạo Dương tự mình đích thân lái xe đến đây.
.
Cô nghĩ anh chỉ vì muốn làm ông nội Hàn hài lòng mà không từ mọi cách.
.
Sở Diệu Linh định bước tới mở cửa ghế sau ngồi vào thì giọng nói phía bên kia truyền đến.
.
_Tôi không phải tài xế riêng của nhà em!!!
Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô muốn né tránh anh mà khó chịu lên tiếng.
Nghe anh nói, cô tức giận dặm chân mạnh một cái, rồi bước lên ghế phụ ngồi vào.
Hàn Hạo Dương nhìn cô ngoan ngoãn như vậy thì rất hài lòng, khẽ mĩm cười chòm qua người cô.
.
_Anh.
.
anh muốn làm gì.
.
!!
Sở Diệu Linh không khỏi giật mình với hành động này của anh, miệng lắp bắp nhìn anh nói.
.
_Thắt dây an toàn giúp em.
.
!
Anh vừa nói vừa đá mắt xuống phía tay mình.
.
_Tôi.
.
tôi tự làm được.
.
!
Cô ngại ngùng nói rồi đẩy anh ra, tự thắt dây an toàn cho mình.
.
Suốt cả đoạn đường đến đó cô không thèm nói với anh câu nào, chỉ nhìn ra phía cửa ngắm cảnh vật hai bên đường.
.
Hai bên đường cảnh vật vô cùng hữu tình, cây cối xanh tốt, những bông hoa dại thì thay nhau đua nở khoe sắc, tạo nên một bức tranh phong cảnh hữu tình.
Sở Diệu Linh thoáng nhìn anh qua cửa kính, khuôn mặt nghiêm nghị đang tập trung lái xe, lại khiến tim cô