Hàn Hạo Dương càng hôn càng sâu, như muốn hút hết mật ngọt trong miệng cô, nụ hôn rất lâu rất sâu.
Anh hôn đến khi thấy cô không thể thở nổi nữa, anh mới buông tha cho đôi môi cô, kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh.
.
Khi môi anh rời khỏi môi mình, cô như bị anh hút hết mật ngọt, cả người chẳng còn chút sức lực nào mà nằm gọn trong lòng anh mà thở hổn hển.
.
Sở Diêu Linh khi đã lấy lại sức, cả người bực tức đẩy mạnh anh ra, sau đó cũng tự ngồi nhích ra phía cửa, không quên quay lại trừng mắt với anh.
.
Hàn Hạo Dương nhìn thấy hành động giận dỗi đáng yêu của cô chỉ ngồi im lặng mà nhìn.
.
Nhìn đến đôi môi cô, bị anh hôn đến sưng đỏ thì khẽ cười nhẹ liếm môi mình một cái đầy thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên, anh tiếp xúc trực tiếp với da thịt của phụ nữ.
.
Nhưng đối với cô anh lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại những phụ nữ khác lại làm anh cảm thấy ghê tởm khi chạm vào.
Khóe môi anh bất giác khẽ cong lên ẩn hiện một nụ cười không rõ ràng.
******************
Chiếc xe rất nhanh đã về tới biệt thự Thanh Uyển, đây là một trong những biệt thự riêng thuộc quyền sở hữu của anh.
_Sao anh lại đưa tôi về nhà anh! !!
Sở Diệu Linh vẫn còn tức giận nhìn anh mà lên tiếng, vì đây đâu phải là nhà của cô, mà anh đưa cô về đây làm gì chứ.
.
_Em định về nhà với bộ dạng này sao.
.
??
Tôi không muốn bác Sở lại lo lắng, còn tưởng tôi hành hung em nữa là.
.
!
Hàn Hạo Dương không nhanh không chậm nhìn cô nói.
Quản gia Hàn đang ở trong nhà, nhìn thấy xe Hàn Hạo Dương từ từ chạy vào sân.
.
Ông bước nhanh tới mở cửa xe giúp anh rồi cúi người chào.
.
_Thiếu gia cậu đã về.
.
!!
_Ừm.
.
!
Vừa nói dứt lời, anh bước xuống vòng qua bên ghế kia, trực tiếp bế cô lên đi vào nhà, rồi đi thẳng lên phòng riêng của mình.
.
Quản gia Hàn kinh ngạc, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà, mà đặc biệt người phụ nữ ấy lại được anh bế vào phòng của mình.
Hàn Hào Dương là người rất thích sạch sẽ, chỉ có quản gia Hàn mới được phép vào phòng của anh để dọn dẹp, còn những người khác thì không được phép ra vào.
.
_Cô gái này chắc hẳn, phải rất đặc biệt với thiếu gia.
!
Quản gia Hàn cười ngẩm nghĩ, ông rất vui khi anh đã tìm được nửa kia của mình!
Hàn Hạo Dương đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, như bảo vật mà trân quý, sau đó anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
.
Sở Diệu Linh chỉ nhìn chứ không dám hỏi gì, lúc này mới quan sát mọi thứ trong phòng của anh.
Căn phòng rất đặc biệt được trang trí hai màu trắng xám, phòng ngủ nối liền với thư phòng.
Bên trong căn phòng được thiết kế rất hài hòa, đồ vật được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nấp, nhưng màu sắc căn phòng trông rất lạnh lùng như chủ nhân của nó.
.
Một lúc sau anh cũng quay lại, trên tay là hộp y tế, anh bước đến ngồi xuống cạnh cô.
.
Dùng thuốc sát trùng nhẹ nhàng rửa vết thương trên trán, sau đó đến vết xước trên cánh tay của cô.
.
Mọi thứ rất nhẹ nhàng, ôn nhu, nhìn cách anh chăm sóc mình chu đáo như vậy khiến tim cô cảm thấy ấm áp, len lỏi một chút tình cảm dành cho anh.
.
Điều này khiến tim cô đập rất nhanh, nhớ lại nụ hôn lúc nãy mặc cô lại đỏ lên