Ông lão bắt đầu kể lại sự việc ngày hôm đó cho anh nghe, Hàn Hạo Dương không hề biết rằng chuyện ông sắp nói lại khiến anh vô cùng sửng sốt!
Hôm đó cũng như mọi ngày, ông vẫn đến đây một mình để vẽ tranh, nhưng hôm nay do kẹt đường nên ông đến trễ hơn một chút.
.
Vừa đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng đau lòng, nhưng ông lại không thể giúp được cô gái ấy, chỉ có thể nấp vào một bên mà quan sát,!
Một suy nghĩ chợt lóe sáng lên trong đầu, ông vội lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu quay lại toàn bộ những chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
.
Mặc cho cô gái trẻ ấy có van xin thế nào họ cũng chẳng chịu tha cho cô, mà thẳng thừng đẩy cô xuống biển, tiếng la hét vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh.
.
Sau khi bọn họ rời đi, ông mới dám bước ra, chạy ngay đến đó xem xét tình hình của cô gái, nhưng phía dưới lúc này chỉ toàn là nước biển, từng đợt sóng vỗ mạnh vào vách đá, rút hết mọi thứ ra ngoài khơi!.
Chẳng thể tìm thấy được chút dấu vết gì, ông liền vội vã gọi điện báo với cảnh sát những gì ông vừa nhìn thấy, nhưng họ lại chẳng chịu tin ông, mà thẳng tay ngắt máy.
.
Về đến nhà ông luôn cảm thấy tự trách, không biết cô gái trẻ ấy bây giờ còn sống hay đã chết, ông lại sợ nếu bọn chúng biết ông đã nhìn thấy hết sẽ liên lụy đến gia đình, nên ông đã quyết định chọn cách im lặng!
Thời gian qua ông luôn sống trong cảm giác tự trách, chỉ vì sự ích kỷ của mình mà một cô gái trẻ phải chết oan, tâm trạng luôn một nỗi muộn phiền khó tả!
Chỉ có thể mang chúng thả hồn vào những bức tranh, nhưng hôm nay gặp anh, giống như định mệnh đã sắp đặt sẵn để Hàn Hạo Dương biết được tất cả mọi chuyện!.
Ông lấy chiếc điện thoại đưa đến trước mặt anh, Hàn Hạo Dương cầm chiếc điện thoại trên tay, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy!
Khoảnh khắc Sở Diệu Linh bị đẩy ngã xuống biển khiến tim anh như ngừng đập, hơi thở trở khó khăn, nước mắt không tự chủ mà bắt đầu rơi xuống!
Không ngờ kẻ hại chết vợ mình lại đang ở ngay bên cạnh, vì ả mà hết lần này đến lần khác khiến cô đau lòng.
.
Những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống, đây là lần đầu anh khóc, khóc vì người con gái anh yêu, mặc kệ ông lão vẫn chưa hiểu chuyện gì, anh đã vội đứng dậy chạy ngay đi.
.
Sau đó gọi ngay cho Trác Viễn, lập tức cho người bắt lấy Lâm Tiểu Nhu về căn hầm bí mật nhốt lại, đợi anh đến sẽ xử lý ả.
.
Hàn Hạo Dương cả người mệt mỏi về đến nhà, bước vào phòng tìm kiếm hơi ấm của cô còn sót lại, mùi hương nhàn nhạt còn đọng lại trên gối!
Ôm lấy chiếc gối của Sở Diệu Linh mà cảm thấy đau lòng, tưởng tượng như cô đang cười với mình, nước mắt không tự chủ cứ thế rơi xuống!
Đến khi bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa, Hàn Hạo Dương mới lau đi những giọt nước, đứng dậy bước ra ngoài!