Sau khi kết thúc cuộc gọi với bác quản gia, trong lòng Hàn Hạo Dương không ngừng lo lắng cho sức khỏe của cô, ngay lập tức lái xe rời khỏi tập đoàn quay về biệt thự ngay!
Vừa vào nhà đã chạy ngay lên phòng, nhìn thấy cô đang ngủ say trên giường mới nhẹ nhõm trong lòng một chút, nhìn vẻ mặt xanh xao, cơ thể trong gầy gò đi trông thấy.
.
Nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó đi xuống bếp, xoắn tay áo lên, cẩn thận thái rau củ và thịt, chuẩn bị nguyên liệu để làm món cháo đầy đủ dinh dưỡng cho cô.
.
Sở Diệu Linh sau khi ngủ một giấc thật dài mới chịu thức dậy, cả người mệt mỏi, dựa vào thành giường ngồi cho tỉnh táo lại một chút.
.
Sau đó sẽ xuống nhà để dùng bữa, vì hình như từ sáng đến giờ những gì cô ăn được đều đã nôn hết cả rồi.
.
cũng vừa lúc đó, Hàn Hạo Dương từ ngoài cửa đi vào, thấy cô đã thức dậy thì mĩm cười ngồi xuống bên cạnh cô!
_Linh Linh em dậy rồi à, anh vừa nấu cháo cho em, mau ăn đi kẻo nguội.
.
!
Cô bây giờ rất giận cũng rất hận anh, làm gì còn để tâm đến việc cháo do ai nấu chứ, mà nếu do anh nấu thì cô cũng mặc kệ.
.
Cái mũi nhỏ liền cảm nhận được mùi thơm ngan ngát từ tô cháo tỏ ra mà hít hà, đến cả cái bụng cũng muốn tạo phản mà không ngừng kêu! ọc.
.
ọc.
.
Cô thật sự muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống ngay lúc này, xấu hổ đánh mắt sang hướng khác né tránh ánh mắt sắc bén của anh đang chăm chú nhìn mình, liền dùng giọng điệu lạnh lùng mà lên tiếng!
_Anh đem ra ngoài đi tôi không muốn ăn đồ của anh.
.
!!
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng này của cô khiến anh yêu chết mất, chỉ muốn ngay bây giờ đè cô dưới thân mình mà không ngừng giày vò.
.
Nhưng cô còn đang rất giận mình nên anh nào dám, gạt bỏ suy nghĩ bậy bạ đó sang một bên, cầm tô cháo trên tay, thổi thổi từng muỗng đưa đến trước miệng.
.
Sở Diệu Linh thật sự muốn mở miệng ra mà ăn ngay nhưng nghĩ đến việc sau khi ăn xong, bụng lại cồn cào khó chịu mà nôn ra hết, còn khiến cả người vô cùng mệt mỏi mà cảm thấy sợ!
_Tôi đã nói không ăn rồi mà, anh nghe không hiểu hay sao, ra ngoài ngay trước khi tôi nổi điên lên.
.
!!
Lớn tiếng lắc đầu không muốn ăn, anh nhíu mày nhìn cô khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cố gắng ôn nhu với cô.
.
_Ngoan cố ăn một ít, từ sáng đến giờ em đã không ăn được gì, em phải gán ăn thì bảo bảo trong bụng em mới khỏe mạnh được.
.
!
Hàn Hạo Dương biết bảo bảo là điểm yếu của cô, liền lấy bảo bảo ra mà khuyên.
.
Vì bảo bảo nên Sở Diệu Linh mới há miệng ăn một chút, nhưng không ngờ cháo thật sự rất ngon, ăn hết lúc nào không biết!
Thỏa mãn mà xoa xoa cái bụng căng tròn, cơn buồn ngủ không biết từ đâu ập đến, làm cô cứ ngáp ngắn ngáp dài!
Hàn Hạo Dương nhìn thấy cảnh này