Trên đường trở về Lạc gia, Giang Ánh Tuyết không tình nguyện khuôn mặt chán chường nhìn người con trai đang chở mình về.
Hôm nay vừa tan trường thì ông thầy ác ma này lại dừng xe trước trường gọi cô, cứ nghĩ là gọi để trách mắng hay cái gì đó không ngờ lại ép cô lên xe làm cho cả trường dậy sóng
" Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?"
Lục Cảnh Diễn vừa lái xe vừa thư thái hưởng thụ cảnh đẹp trên đường, nhìn sang cô bé thấy cô cứ nhìn hắn mãi mà cảm thấy không thoải mái, ấp úng một hồi mới lên tiếng hỏi
Giang Ánh Tuyết giật mình thu ánh mắt lại nhìn cảnh vậy ở bên cánh cửa thờ ơ trả lời
" Không có gì, em đang tự hỏi tại sao các nữ sinh trong trường lại chết mê chết mệt với một tên như thầy chứ "
Ý con bé này là sao đây, không lẽ anh không đủ đẹp trai với lại anh cũng không để tâm đến việc yêu đương hay để ý đến nữ sinh nào trong trưởng cả quan tâm đến làm gì cho mệt sao không dùng thời gian đó thư giãn đầu óc cho sướng thân.
Bất giác anh quay sang nhìn Giang Ánh Tuyết, dù đang là thiếu nữ ở tuổi 17 nhưng mà nhìn vóc dáng lại không thua kém gì mấy cô diễn viên xinh đẹp trên màn ảnh cả, mái tóc đen bồng bềnh bay theo gió, làm da trắng hồng mịn màng đôi môi nhỏ đỏ mộng, đôi mắt to tròn với hai con ngươi xanh như màu của viên ngọc phỉ thúy tuyệt đẹp và vô cùng có sức hút, chỉ cần một cái ngoảnh đầu thôi cũng đủ để khiến bao chàng trai điêu đứng rồi, đến cả tức giận cũng vô cùng đáng yêu
" Thầy không lo lái xe mà nhìn sang em làm gì? Muốn chết à "
Giật mình anh không kiểm soát kịp tay lái làm cho xe chao đảo khó khăn lắm với tấp vào lề được, Ánh Tuyết bị một phen làm cho sợ hãi nắm chắc lấy thắt dây an toàn, thở hổn hển
Lục Cảnh Diễn bên này cũng không khá khẳm hơn là bao, nắm chặt lấy tay lái sợ đến xanh cả mặt, cứ nghĩ chết rồi
" Em có sao không?"
" Thầy có chú tâm láy xe không vậy xem tí nữa là đi chầu ông bà luôn rồi, em còn yêu đời lắm đấy "
Bị cô mắng chửi có chút không quen, nhìn cô bé mới lớn đang hầm hực bên cạnh mà chỉ muốn cười mà thôi, sao lúc trước anh không nhận ra dáng vẻ đáng yêu của cô cơ chứ cứ như mèo hoang vậy.
Nhịn không được mà cười to
" Hahaha...!là do em cằn nhằn tôi trước "
" Giờ thầy còn đổ oan cho em à.
Em đi bộ về ở với thầy có ngày bị bệnh tim mà chết mất "
Giang Ánh Tuyết cởi dây an toàn ra nhưng đã bị anh nhanh chống giữ lại, hai người cứ giằng co mãi rồi một lúc một gần đến nỗi có thể nhìn rõ cả da mặt của đối phương
" Giang Ánh Tuyết, chị của em đã nhờ thầy đây đích