Hạ Bối loạng choạng bước vào phòng khách sạn đối diện với màn đêm bao trùm không gian tĩnh lặng cơ thể đổ đầy mồ hôi hơi thở dồn dập, đầu đau như búa bổ từng chuyện từng chuyện cứ hiên ra ngay trước mắt cô
....!
Lục Cảnh Thâm đứng trước mặt cô nở nụ cười tà mị
" Bé nhím đừng nên chĩa những chiếc gai nhọn về phía tôi chứ "
" Tôi không phải là nhím "
" Không phải sao, nhưng tôi thấy em lại chĩa những chiếc gai nhọn kia về phía tôi kìa "
Tức giận đến nỗi không muốn cãi nhau với anh tập trung mà làm việc
....!
Khương Mễ đưa cho cô một bịt thuốc bổ giả vờ quan tâm nói
" Đây là thuốc bổ cô dùng đi, trước đây khi mang thai Tô Đàm tôi cũng hay buồn nôn đến nỗi không ăn được gì uống này vào sẽ tốt cho cô và đứa bé trong bụng hơn "
Hạ Bôi ngây ngơ không biết đó là bẫy nên đã vui vẻ nhận lấy còn chân thành cảm ơn nữa chứ
....!
Hàn Lãnh đứng trước giường cô không ngừng trách mắng
" Đồ cái thứ vô dụng không làm được tích sự gì cả đến ngay cả con cũng không bảo vệ được thì làm được cái gì cơ chứ "
Tuyệt vọng nằm trên giường nước mắt không ngừng tuông rơi
....!
Trong phòng siêu âm bác sĩ vui vẻ chỉ vị trí của em bé cho cô và Lục Cảnh Thâm cùng biết
" Đây là con của hai người, là con gái xin chúc mừng "
Nhìn gương mặt hạnh phúc của hai người khi nhìn vào đứa bé đang dần lớn lên trong bụng cô mà lòng đầy rạo rực đến khi ra khỏi phòng khám rồi anh vẫn cầm lấy tấm hình siêu âm ra nhìn cứ như là một đứa trẻ vậy
" Đáng yêu thật, tôi sẽ đặt cho con bé Tố Ngọc viên ngọc trong sáng không vướng bụi trần "
....!
Hạ Bối ngồi trên vũng máu, bàn tay chạm vào nơi làn nước đỏ tươi kia nước mắt không ngừng tuông rơi trong tuyệt vọng
" Con ơi...!"
Bỗng dưng hơi ấm xuất hiện bao bộc lấy cô, Hạ Bối không tự chủ được mà đánh vào lưng anh gàu khóc nức nở
" Con của em...!con của em...!"
....!
Mọi thứ quá sức chịu đựng của cô khiến cô loạng choạng bước đi đến bàn làm việc quơ hết mớ giấy tờ xuống sàn gàu lên
" Tại sao...? Tại sao...?"
Cô hét lớn tự hỏi chính bản thân mình, tại sao lại cho cô nhớ đến đoạn kí ức thương tâm này tại sao lại cho cô nhớ đến khoảng kí ức hạnh phúc duy nhất của kiếp trước.
Đã quên rồi sao không cho cô quên hết đi tại sao lại để cô nhớ lại
" Được, anh sẽ đi cùng em "
Bỗng dưng giọng nói ấm áp vang lên trong đầu cô, là giọng nói trầm ấm mang theo chút chua sót không biết rõ là sẽ đi đâu về đâu nhưng cô hiểu rõ anh ấy nguyện cùng cô bước đi trên con đường đau đớn này
Nhờ giọng nói nấy khiến cho cô trở nên bình tĩnh lại, nếu như kiếp trước hai người là nghiệt duyên thì