Mùa xuân năm năm đó, Hạ Anh Anh đang mang thai tháng thứ năm tính tình vô cùng thất thường hay cáu gắt hơn trước khiến cho các người hầu trong nhà đều rất ghét cô ta, ai cũng nói Lục gia mù mới cưới cô ta về làm vợ nhưng họ đâu biết rằng đằng sau cuộc hôn nhân này lại là một bản hợp đồng và thứ cô ta cược chính là mạng sống của chính bản thân mình.
Hạ Bối làm việc ở trên lầu, những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt không ngừng tuông trào, cô lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục làm việc.
Đúng thật là ác độc mà, dù có ghét người khác cũng không nên làm như thế khiến cho một người con gái như cô phải lấy vải lau nhà từ trên xuống dưới
Xong phòng này lại tới phòng khác cô không hề nhận ra rằng mình đi đã đi vào thư phòng, nơi mà không ai dám bén mảng đến
" Ha...!phòng cuối cùng rồi.
Hả nơi này là...!"
Đến khi nhận ra thì Lục Cảnh Thâm đã đứng phía sau
cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô
" Sao? Không dọn tiếp à "
Hạ Bối giật mình lùi về sau vài bước, hoảng hồn kèm theo sợ hãi, người này nổi tiếng là tàn bạo nơi này lại là cấm địa của hắn đến cả chị cô cũng không được vào vậy mà giờ đây cô lại ở đây có khi cô sẽ bị hắn giết mất
Cô nhắm tịt mắt lại vội vàng xin lỗi: " Anh rể,em xin lỗi là em vô nhầm phòng "
Hắn không để tâm đi lướt qua cô ngồi vào bàn làm việc, thoải mái ngã lưng về phía sau cầm quyển sách lên đọc
Cô cứ nghĩ bản thân mình được tha nên vội vàng cầm xô nước chạy ra nhưng vừa bước một bước đã bị lời nói của hắn khiến cô phải dừng lại
" Định đi đâu?"
Hạ Bối quay lại cười ngượng: " anh rể à, anh tha cho em lần này đi nhất định lần sau em sẽ không tái phạm nữa "
Hắn đưa mắt nhìn cô, cái bộ dạng lấm tấm mồ hôi cố cười nói nhưng không thể che được dáng vẻ mệt mỏi
" Tôi có nói sẽ trách phạt em sao? "
" Hả "
Nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô khiến hắn chỉ muốn cười mà thôi nhưng phải cố nhịn lại lạnh lùng nói
" Dọn dẹp hết chỗ này rồi muốn đi đâu thì đi "
Hạ Bối nghe vậy rất ngạc nhiên nhưng cũng không vì thế mà đứng đơ người ngay lập tức vào việc
Cô cứ nghĩ là chỉ lau nền nhà thôi nào ngờ ba lần bảy lượt bị Lục Cảnh Thâm sai biểu khiến cô rất bực mình, nào là lấy nước, lau bình lau bàn,...!tất tần tật mọi thứ trong phòng đều phải dọn dẹp hết, đến khi xong việc cũng đã chiều rồi
" Anh rể, xong cả rồi vậy em đi trước đây "
" Ai cho em đi, ngồi đó "
Hạ Bối không hiểu hắn lại muốn làm gì nữa nhưng lại không dám làm trái ý mà ngồi vào ghế.
Thời gian trôi hắn vẫn cứ mãi làm việc hắn cứ nghĩ cô đã lén rời đi nào ngờ cô vẫn còn ở đó đang say ngủ
Hắn mỉm cười vui vẻ dừng mọi công việc lại bước đến bế cô lên,