Mấy người đạt thành nhận thức chung. Trong văn phòng, không khí vui sướng hài hòa, cứ như vậy tự ý làm chủ quyết định vận mệnh của một người xa lạ, triệt để bán cô.“Vị bác gái này, tôi nói bác bị điếc sao? Hay là nghe không hiểu tiếng người? Tôi nói, nhà họ Lưu các người không xứng có quan hệ với tôi.” Diệp Tinh Quang dường như hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Kiều Lệ.Lời nói ra lại làm Kiều Lệ nổi trận lôi đình.Bang một tiếng, Kiều Lệ lại đập bàn làm việc, trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt: “Thứ hỗn hào, tôi thấy cô thật sự đã quen ngông cuồng với người bên ngoài rồi. Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, đánh chết thứ bất hiếu như cô!”Tay bà ta vừa giơ lên, Diệp Tinh Quang trở tay giáng một cái tát lên mặt bà ta.Kiều Lệ kịch liệt lảo đảo, thân thể bị lực đạo mãnh liệt của cô đánh trật đi.Chân Kiều Lệ suýt chút nữa ngã khụy trên mặt đất, được người đàn ông trung niên đỡ mới miễn cưỡng ổn định thân hình.Tất cả mọi người đều bị cái tát này dọa sợ ngây người, biểu cảm vốn dĩ xem kịch vui đã thay đổi, có vẻ rất xấu hổ.Mà vợ chồng Lưu Chí Viễn sắp điên rồi, sợ bởi vì Diệp Tinh Quang đắc tội Kiều Lệ.Từ trước đến nay, Kiều Lệ ăn trên ngồi trước, chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị một thiếu nữ xoá sạch tôn nghiêm, lại nghe giọng nói cực kỳ lạnh nhạt của Diệp Tinh Quang: “Vị bác gái này, bác và con gái bác vô sỉ như vậy, cha mẹ bác biết không?”Lưu Diệc Khả chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy hào quang cao quý từ một người thấp hèn như Diệp Tinh Quang.Huyệt thái dương của cô ta giật giật, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Em điên rồi phải không? Còn dám ra tay với bề trên? Cho dù chị và Tiêu Tử có lỗi với em, được chị xin lỗi. Xét cho cùng, em đã chịu thương tổn.”Ánh mắt của Diệp Tinh Quang đã chuyển hướng nhìn cô ta: “Lưu Diệc Khả, tôi vốn dĩ đã lười quan tâm đến chuyện xấu ồn ào bên ngoài của cậu, nhưng mỗi ngày cậu đều cố ý tìm cảm giác tồn tại trước mặt tôi,