Mộ Nam Phong tăng ga, chiếc xe ra sức phóng về phía trước đuổi theo chiếc xe phổ thông kia .Anh thật không dám tin, một chiếc xe tư nhân rất bình thường, làm sao lại có thể thoát khỏi chiếc Maybach có cấu hình cao nhất.“Anh, hôm nay gặp được cao thủ đua xe rồi !”“Ừm, kỹ năng lái xe của em đã bị cô ấy nắm được”Mộ Nam Phong : “.....”Tại sao lại nghe ra được cảm giác tự hào trong câu nói đó, không phải anh ấy quên rằng anh ta mới là em trai của mình đấy chứ ?“Diệp Tinh Quang , chiếc xe đó đuổi kịp rồi”.Ở trong xe, Tô Cẩm nhắc nhở một câu.Chiếc xe Maybach lao tới trước mặt bọn họ.Kít một tiếng, lốp xe cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai lạ thường.Đuôi xe quay vòng, quay đầu xe lại dường như định chặn xe của cô.Diệp Tinh Quang vẫn là khuôn mặt lạnh lùng vững như núi, làn tóc đen lướt nhẹ qua khuôn mặt trắng mịn, sự va chạm giữa trắng và đen càng thêm phần đoan trang và ung dung trong đêm lạnh.Cô quay tay lái đột ngột, thân xe nghiêng về bên trái lơ lửng một góc 45 độ, đã vượt qua chiếc Maybach đó một cách thuận lợi.Khung cảnh kỳ ảo như vậy, Mộ Nam Phong cứ ngỡ như mình đang quay phim.Anh ta không để ý rằng, Mộ Diệc Thần và Diệp Tinh Quang đã bắt gặp ánh mắt của nhau khi hai chiếc xe đi ngang qua nhau.Một màn đối mặt này giống như một thước phim quay chậm.Quả thực là một cái nhìn đầy thâm tình.Hai chiếc xe loạng choạng, rồi nhanh chóng chạy ngược chiều nhau.“Quay về”. Khi Mộ Diệc Thần ra lệnh, Mộ Nam Phong phản xạ hơi lâu, kêu lên một tiếng : “Anh, có phải là lương tâm của anh rất đau đớn , đột nhiên phát hiện hành vi theo dõi ngu ngốc này là không đúng hay không ?”“Người ngồi ở ghế lái chính là em”Mộ Diệc Thần coi đó là điều hiển nhiên mà nói một câu, giọng nói mơ màng tao nhã và từ tính.Làm sao mà anh ấy có thể để lại một ấn tượng tồi tệ và biến thái như vậy trước mặt Tinh?Không thể nào.Huống hồ,Tinh vẫn còn