Dừng lại một lát, Thượng Vân Thiên tiếp tục nói: “Nhưng một khi hắn trở lại Giang Đông, đó là rồng bay trên trời. Ở Giang Đông, hắn có binh tướng, áo giáp đầy đủ, mà uy danh của Sở gia ở Giang Đông rất lớn, vung tay hô hào Giang Đông. Đời trước hắn khởi binh từ Giang Đông, một đường công thành hạ đất, cuối cùng đánh tới kinh thành. Cho dù bây giờ điện hạ đã biết tiên cơ, dù cho lần này hắn thật sự phản loạn cũng đánh thắng được, nhưng tất nhiên thảm hoạ chiến tranh mấy năm liên tục sẽ bất lợi với giang sơn của điện hạ.”
Nhị hoàng tử không nói gì, có điều hiển nhiên lời của Thượng Vân Thiên nói đến tim hắn. Sở Tà ở kinh, không tạo nổi sóng gió quá lớn, nếu trở về Giang Đông, chỉ sợ nuôi hổ vì hoạn.
Thượng Vân Thiên nói tiếp: “Ngày mai ti chức phải quay lại phủ nha, nhưng mà bây giờ Lang Vương coi ti chức như cái đinh trong mắt, chỉ sợ…”
Nhị hoàng tử biết ý Thượng Vân Thiên, chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi trung tâm với bổn vương, hiển nhiên sẽ có ám vệ bảo hộ ngươi chu toàn, Thượng đại nhân cũng phải lưu tâm đừng đến chỗ nhiều người, đây là kinh thành, Sở Tà có cả gan làm loạn đi chăng nữa cũng không thể không có điều cố kỵ. Có điều… vì sao Thượng đại nhân lại vội vã trở về như vậy?”
Thượng Vân Thiên vội vàng ôm quyền: “Chỉ là muốn nhanh chóng về triều, giúp bệ hạ một tay.”
Nhị hoàng tử cười gật đầu, nhưng trong lòng lại như gương sáng, Thượng Vân Thiên này không sợ chết xuất hiện trước mặt người khác, chỉ sợ cũng liên quan đến Quỳnh Nương bị hưu. Chỉ tiếc Thượng đại nhân khuyết thiếu tính tự hiểu, chẳng lẽ hắn ta cho rằng Quỳnh Nương bị hưu rồi sẽ gả lại cho quan tép riu như hắn ta sao?
Theo hắn thấy, Quỳnh Nương trong miêu tả của Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên kiếp trước là một nữ tử theo đuổi vạn sự.
Nữ tử như vậy bị hưu ly về nhà, tất nhiên có kiêu ngạo tự tôn, sao có thể không rửa mối nhục xưa?
Gả cho Lang Vương làm Vương phi rồi, chỉ sợ chính thất của quan gia bình thường cũng khó như ý nàng ta!
Nhưng nếu mình hứa lấy nàng với vị trí trắc phi, nhận lời tương lai vừa kế thừa ngôi vị sẽ phong nàng làm hậu, hắn chẳng sợ nữ tử này không động tâm.
Sở Tà đối xử với nữ nhân rất ngạo mạn vô lễ, hắn và Sở Tà cũng coi như là quen biết từ khi còn nhỏ, há không biết đức hạnh của hắn? Mình dịu dàng đối xử với Quỳnh Nương, để nàng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người, không lo không thắng được trái tim linh nữ chuyển thế này.
Nghĩ vậy, trái tim Lưu Diệm nhảy nhót như lúc niên thiếu theo đuổi nữ tử ái mộ.
Hắn muốn có được Quỳnh Nương, không riêng gì lời Đại Di pháp sư, càng bởi vì hắn cũng dần dần có hứng thú với nữ tử này.
Cũng khó trách nàng có thể mê hoặc Sở Tà thần hồn điên đảo, quả thực đúng là trên thân nữ tử này có chỗ hơn người, tuy đã từng gả, sinh hai nhi nữ, nhưng mị lực mảy may không giảm, nếu có thể được nữ tử này làm bạn, hắn sẽ có thêm không ít niềm vui trên đời. Khẳng định sẽ có tình có ý hơn phụ nhân ngu xuẩn chính thê Vệ thị của mình.
Không nói về bàn tính của hai người này nữa, mấy ngày nay quả thực cả triều văn võ ai nấy cũng cảm thấy bất an.
Không biết vì sao, chuyện cũ năm xưa của vài đại nhân trong triều bị tung hết ra, thí dụ như Lại Bộ tả thị lang Quách đại nhân, năm đó nuốt hết của hồi môn của vong thê, nuôi ba ngoại thất ở ngoại ô kinh thành, nghe nói một người trong đó vẫn có trượng phu, có điều hàng năm làm việc bên ngoài, không được về kinh, lúc dâng hương ở chùa miếu bèn gian díu với Quách đại nhân.
Đây rõ là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.
Ngày thường Quách đại nhân hay ngâm thơ thương tiếc vong thê, lúc không có việc gì sẽ đến tiểu viện ngoại ô kinh thành vụng trộm với phụ nhân nông thôn, đúng là sinh động.
Kết quả mấy ngày trước, trượng phu của nhân tình tìm tới cửa, đuổi đánh Quách đại nhân, nghe nói dẫn người đến giúp quá dũng mãnh, như là xuất thân từ lính, đánh Quách đại nhân tè ra quần, mông trắng lộ hết ra ngoài, quan uy không còn, trí thức quét rác.
Không riêng gì Quách đại nhân đạo đức đồi bại bị cho bại lộ ra ngoài ánh sáng, trong triều còn có vài vị đại nhân cũng ào ào ngã ngựa, không phải tham ô nhận hối lộ thì là làm rối kỉ cương khoa thi năm đó, nếu không nữa thì là chuyện đánh chửi thê nhi từ xưa bị ghi lại…
Trong khoảng thời gian đó, trên bàn cơm của quý trạch kinh thành đều không an tĩnh nổi, bê bối ăn với cơm đúng là hết chuyện này đến chuyện khác.
Vừa khéo là, mấy đại nhân này không phải vong thê bệnh chết thì là đã hòa li với thê tử. Ngay cả vạn tuế gia cũng cảm khái, có cái gọi là nam nhân phải lập thất, vị trí chính thê bỏ trống, không có ai giám sát, khó tránh đạo đức xuống dốc, mấy đại nhân này tất cả đều đi trên cùng một vết xe đổ.
Vì vậy vạn tuế lén lút đốc xúc Vong Sơn mau cưới tân thê, để tránh bước vào vết xe đổ của mấy vị kia.
Bây giờ cứ nhìn thấy vạn tuế gia là tâm trạng của Sở Tà rất phức tạp. Tuy rằng Quỳnh Nương đã ân cần dạy bảo hắn, lúc này phải làm tròn đạo quân thần.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến mẫu thân bị bắt đi xa để sinh mình ra, trong lòng lại hụt hẫng.
Lúc nhỏ hắn hy vọng phụ thân vẫn còn ở nhân thế, bây giờ đã biết hoá ra cha ruột vẫn luôn khoẻ mạnh, không vui vẻ nổi.
Cho nên lúc vạn tuế gia thúc giục hắn cưới, mặt mày không vui vẻ lắm, hắn lạnh lùng nói: “Người xưa chưa quên, tại sao phải cưới?”
Gia Khang Đế không cảm thấy lời này đang ám chỉ mình, ông không tán đồng: “Nghe nói tuy hưu thư là ngươi viết nhưng lại là Thiều Dung công chúa trình ra ngoài. Loại phụ nhân này tuy có tài học nhưng tính tình quá mức xằng bậy. Dù Vong Sơn muốn gương vỡ lại lành với nữ tử này cũng phải uốn tính tình kiêu ngạo của Thiều Dung lại, nếu không sau này nội viện không ổn, sao Vong Sơn có thể an tâm quốc sự?”
Nếu lời này là người khác nói, Sở Tà nhất định sẽ đồng tình. Nhưng lại từ trong miệng cha ruột bí ẩn của mình ra, tất cả đều là ngôn luận hoang đường sai nhịp.
Hắn không mặn không