Quỳnh Nương trừng đôi mắt to, cười nói: “Vậy theo Thượng đại nhân thấy, ai là quý nhân của ta?”
Thượng Vân Thiên nhớ đến một màn nhìn thấy ở bến tàu, âm lãnh cười nói: “Tóm lại không phải là vị đã đến Giang Đông.”
Nói đến đây, hắn lại chuyển câu chuyện: “Quỳnh Nương, nàng cũng nên tỉnh lại đi, hắn đã có thể viết hưu thư hưu ly nàng thì có nói lời ngon tiếng ngọt gì nữa cũng chỉ là lừa bịp gạt nàng thôi, người như vậy há có thể là phu quân để phó thác chung thân?”
Quỳnh Nương lạnh lùng nói: “Ta gặp ai cũng chẳng liên quan đến ngươi, không phiền Thượng đại nhân lo lắng.”
Nói rồi nàng giục xe ngựa đi, nhưng Thượng Vân Thiên lại bấu chặt lấy cửa sổ xe không buông: “Bây giờ vẫn là lúc nàng hành động theo cảm tính với ta sao? Bây giờ ta vẫn có thể cứu nàng, đừng nghĩ rằng Sở Tà sẽ trở lại từ Giang Đông nữa!”
Lúc này Quỳnh Nương lười nói chuyện với hắn, bảo phu xe thúc ngựa đi, làm Thượng Vân Thiên lảo đảo, bị bắt phải buông tay.
Lúc Thượng Vân Thiên ngẩng đầu, xe ngựa đã đi xa.
Hắn nhìn bóng xe ngựa, lòng có hận oán. Bây giờ Quỳnh Nương vẫn nhớ mãi không quên Lang Vương hoa tâm, chẳng phải đã chứng minh trong lòng nàng không có sự tồn tại của hắn nữa sao.
Tình nghĩa phu thê nhiều năm như vậy, còn sinh dưỡng một đôi nhi nữ, sao nàng có thể nói quên là quên? Đến tột cùng là Sở Tà kia rót cho Quỳnh Nương chén thuốc hồ đồ gì.
Thật ra Quỳnh Nương không cần suy nghĩ, nàng đã liệu đến ngày này từ lâu, bây giờ cũng có thể ngầm quyết định kết thúc việc làm ăn trong kinh thành mà không hề vướng bận, dời hết cửa hàng đến Diệp Thành gần Giang Đông, nơi mà nàng xem trọng.
Chỗ đó trọng yếu, là nơi mà đi đường biển nhất định phải qua, cũng là địa điểm tập trung các cuộc làm ăn đường biển của nàng trong tương lai.
Ngày hôm sau, nàng lại đến Tố Tâm Trai, triệu tập chưởng quầy và đầu bếp, tuyên bố mình đóng tất cả các cửa hàng trong kinh thành, mở một Tố Tâm Trai mới ở Giang Đông, hy vọng chưởng quầy và đầu bếp có thể dẫn theo gia quyến cùng đến Giang Đông. Nếu nguyện ý đến Giang Đông, tiền lương sẽ tăng lên ba phần, còn cấp phí trợ cấp gia đình. Nếu không muốn cũng sẽ cho món bạc xa xỉ làm phí nghỉ việc.
Phần lớn đầu bếp Tố Tâm Trai không phải người kinh thành, chỉ tới đây kiếm tiền, tương lai về quê mua đất an nghiệp. Nghe nói tiền lương tăng cao như vậy, còn có phí trợ cấp gia đình kếch xù, nháo nhào tỏ vẻ nguyện ý đến Giang Đông. Dư lại mấy đầu bếp sống ở kinh thành rất do dự, Quỳnh Nương cũng không thúc giục, chỉ chờ chính bọn họ quyết định. Chưởng quầy cũng là người địa phương kinh thành nhưng lại nguyện ý đi theo Quỳnh Nương không chút do dự.
Ra khỏi Tố Tâm Trai, Quỳnh Nương lại đến cửa hàng son phấn, triệu tập chưởng quầy người hầu đến nói y như vậy, phần lớn mọi người đều nguyện ý cùng Quỳnh Nương đến Giang Đông.
Lúc này Quỳnh Nương mới yên lòng, chỉ cần có những đầu bếp và người hầu quen thuộc này, nàng có thể mở Tố Tâm Trai và cửa hàng khác ở bất kể nơi đâu bất cứ lúc nào.
Tố Tâm Trai thiếu đi những đầu bếp trung tâm này là mất đi tủy thần, không lấy ra được hương vị vốn có nữa, đến lúc đó cho dù có người mở tiệm một lần nữa cũng không làm ra được đồ chay ban đầu.
Còn cửa hàng khác, cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ bọn họ đè ép ít hàng, nhưng sau này muốn nhập hàng tốt trong kinh thành vào thì phải xem nàng định giá hàng ở Diệp Thành thế nào đã.
Quỳnh Nương về đến nhà lại bắt đầu chuẩn bị rất nhiều công việc. Cũng may Quỳnh Nương là hội trưởng nhà thuyền, thu xếp thuyền vận rất tiện, đưa đầu bếp và chưởng quầy lên thuyền lớn rất nhanh, đi đến Diệp Thành.
Hôm nay Quỳnh Nương đến bến tàu tiễn người hầu đi, xe ngựa đi đến cách đó không xa đột nhiên dừng lại, hình như là xe ngựa đụng phải ai đó.
Quỳnh Nương yên lặng hít dài một hơi, hỏi phu xe đụng phải cái gì.
Phu xe đã nhảy xuống ngựa, nhìn người bị đụng ngã, bất an nói: “Hồi tiểu thư, là… nữ nhân này lao thẳng đến.”
Quỳnh Nương duỗi tay vén màn xe lên nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy người bị ngã, lông mày lập tức nhíu lại, nữ nhân kia đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, trên người dính đầy bùn đất, nhưng gương mặt kia lại không thể nhận sai.
Xe ngựa của nàng lại đụng phải Liễu Bình Xuyên, Quỳnh Nương kinh ngạc, không phải ả ta đang ở ngoại trạch của Nhị hoàng tử à, sao lại đến đây? Ả ta đến đây trùng hợp gặp mình, là trùng hợp hay là có người sắp xếp? Nàng lại liếc mắt một cái, phát hiện bụng ả ta bằng phẳng, hài nhi trong bụng không còn nữa.
Trầm mặc một lát, Quỳnh Nương định bảo xe ngựa đi, nhưng Liễu Bình Xuyên lại nắm chặt lấy bánh xe, run rẩy nói: “Quỳnh Nương, cứu ta, nếu tỷ chịu cứu ta lần này, ta sẽ nói hết chuyện sau khi tỷ chết cho tỷ, nếu không Thượng Vân Thiên sẽ hại tỷ và Lang Vương chết không có chỗ chôn.”
Quỳnh Nương vén mành lên nhìn Liễu Bình Xuyên. Nàng biết lúc này Liễu Bình Xuyên không diễn trò, cái loại tuyệt vọng dày đặc đáy mắt này, ả ta không diễn được.
Cuối cùng hình như là không chống đỡ được, ả ta hôn mê.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Quỳnh Nương để Thúy Ngọc xuống xe nâng Liễu Bình Xuyên dậy, đỡ đến khách điếm bên cạnh, đặt phòng, rót chút nước ấm cho ả ta uống.
Quỳnh Nương phân phó phu xe ra ngoài mua một cái viện, lại sai người đến bến tàu thông báo với người hầu trong nhà có việc không thể đến tiễn.
Không lâu sau Liễu Bình Xuyên từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Quỳnh Nương, lên tiếng khóc lớn, giãy giụa ngồi dậy, hô: “Quỳnh Nương, chỉ có tỷ mới có cách cứu ta một mạng!”
Quỳnh Nương đánh giá ả ta: “Không phải ngươi đang ở ngoại trạch của Nhị hoàng tử à, sao lại lưu lạc đến đây?”
Liễu Bình Xuyên khóc một trận xong mới chậm rãi nói chuyện mình trải qua. Lúc đầu ả ta bị Nhị hoàng tử xếp ở biệt viện, tuy rằng cuộc sống hàng ngày không xa hoa như ở An Nghiệp Vương phủ, nhưng sinh hoạt vẫn còn tính là hậu đãi. Có điều từ khi bị Quỳnh Nương tiết lộ có thai, cảnh ngộ của ả ta ngày càng sa sút. Nói đến đây, ả ta thoáng ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói.
Ả ta cũng đoán trước được như vậy, dẫu sao người khắp kinh thành đều biết hài nhi trong bụng ả ta không phải của Nhị hoàng tử, tuy rằng không xem như đội nón xanh cho Nhị hoàng tử, nhưng nam tử nào cũng sẽ không rộng lượng đến nỗi cam tâm tình nguyện nuôi một hài từ không biết lai lịch.
Có điều không lâu sau ả ta lại phát hiện mình bị hạn chế tự do, đầu tiên là đổi nơi sống,