Lời này vừa ra, người trong tẩm cung đều chấn kinh, ai cũng có thể nghe ra sự đại bất kính trong lời nói của Quỳnh Nương.
Hoàng đế chịu chủ trì hôn sự cho nàng một lần nữa đã là thể diện trời cao, long sủng vô thượng, nhưng Quỳnh Nương này ăn gam hùm mật báo sao?
Dám bác bỏ vạn tuế như vậy.
Thấy Gia Khang Đế trầm mặt, Quỳnh Nương không sợ hãi chút nào, nàng ngẩng đầu thản nhiên nhìn Gia Khang Đế: “Lần này ta vào cung là muốn vạn tuế thỉnh chỉ, điều ba quận thuỷ quân dưới tay Lang Vương cho ta, ta muốn đến nơi gặp nạn. Vô luận sinh tử, ta đều phải dẫn chàng trở về.”
Quỳnh Nương nói chuyện âm lượng không cao, nhưng từng câu từng chữ lại vang vọng có lực.
Đại hoàng tử bên cạnh không nhịn được nói: “Công chúa, ngươi nói như vậy đúng là bất kính, sao có thể đạp lên lòng tốt của phụ vương?”
Lúc này Nhị hoàng tử Lưu Diệm cũng nói không nhanh không chậm: “Lúc đó phụ vương đã phái mười đội nhân mã đi tìm, nhưng không tìm được, bổn vương cũng dẫn đội tàu đích thân đi tìm. Theo lời người dân địa phương, lúc ấy mặt sông xuất hiện dị tượng lốc xoáy. Bất kể thuyền lớn cỡ nào đều bị quăng đi trên mặt sông, thậm chí có vài con thuyền bị hút lên giữa không trung rồi bị ném mạnh xuống bờ sông, rơi vỡ tan tành… theo tình hình này, không ai còn sống được.”
Quỳnh Nương nắm chặt tay, kính cẩn dập đầu với vạn tuế: “Ta và Lang Vương là phu thê, chàng ấy là phụ thân của con ta, điều này có chết cũng không thay đổi, nếu chàng ấy chết, chắc chắn ta sẽ thủ tiết cho chàng, mong bệ hạ thành toàn niệm tưởng này của nghĩa muội, ta phải tìm được chàng ấy.”
“Bệ hạ, khó được đứa nhỏ này có tâm như vậy, chuẩn đi.” Đúng lúc này giọng nói của Thái Hậu vang lên ở cửa cung.
Không biết Thái Hậu đến tẩm cung từ khi nào, nghe thấy một màn khẳng khái trần từ của Quỳnh Nương.
Có Thái Hậu ở đây, hiển nhiên hoàng đế sẽ không nói gì nữa. Hơn nữa vừa nãy lời Nhị hoàng tử cũng thật sự động đến chỗ thương tâm của ông, nếu Quỳnh Nương không vội gả đi, vậy hai tôn nhi sẽ không ở nhà người khác, về chuyện nhận tổ quy tông, tương lai còn dài. Còn chuyện Quỳnh Nương khổ cầu muốn đến chỗ sông gặp nạn, dưới sự kiên trì của Thái Hậu, ông cũng ân chuẩn.
Quỳnh Nương bế hai đứa nhỏ từ tẩm cung ra ngoài, Thái Hậu phân phó Điền ma ma bên người bế giúp nàng, cũng nói với nàng: “Mấy ngày nay vạn tuế ưu phiền trong lòng, con cũng hiểu. Ý trong lời nó không phải là có ý khinh nhục cô nhi quả phụ các con đâu, chỉ là vội vã muốn cho hai đứa nhỏ này họ Lưu thôi. Con không muốn, có mẫu hậu ở đây, sẽ không để con khó xử.”
Thái Hậu nói không nhiều lắm nhưng lại làm Quỳnh Nương nhẹ lòng, nàng cảm kích nói lời cảm tạ với nghĩa mẫu.
Có điều lúc xoay người nhìn thấy Nhị hoàng tử đi ra từ tẩm cung, đứng ở chỗ ngoặt, không biết có nghe thấy lời Thái Hậu nói không.
Quỳnh Nương cũng không quay đầu lại, dẫn nha hoàn và hai hài nhi của mình xuất cung.
Nhị hoàng tử đứng ở chỗ ngoặt, nhìn bóng dáng thướt tha của Quỳnh Nương, lông mày nhíu chặt lại, cảm thấy lúc này Quỳnh Nương lại kém thông minh, không biết điều như vậy.
Chẳng qua nàng muốn đi cũng được, bây giờ rất nhiều nhà thôn bên bờ sông bị tàn phá, đột nhiên sinh ra rất nhiều lưu dân, vô cùng loạn.
Hắn phụ trách giải quyết tìm tăm hơi Sở Tà, sắp xếp không ít nhân mã ở hai bên bờ sông, bên ngoài là tìm Sở Tà, thật ra cũng là sợ Sở Tà tìm được đường sống trong chỗ chết, lén về kinh. Hắn đã ngầm hạ lệnh cho tử sĩ của mình, chỉ cần nhìn thấy Sở Tà thì giết không tha, ném thi thể vào sông là được, nhưng tuyệt đối không thể để hắn sống về kinh hoặc là trở lại Giang Đông.
Trong đầu nghĩ vậy, vốn nên an lòng, nhưng hôm nay một câu trong lời Quỳnh Nương nói gợi lên tâm ma của hắn.
Đúng vậy, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chỉ mong tai hoạ ngầm duy nhất kiếp trước cản trở con đường hoàng quyền của hắn hoàn toàn biến mất.
Lại nói về Quỳnh Nương, bên này được thánh chỉ rồi chuẩn bị công việc đến nơi tai nạn. Có lời Thái Hậu, nàng không thể để Công Tôn Vô Dịch mang theo cha nương và nhi nữ của mình đi trước được.
Nếu thật sự không nói một lời mà đi như vậy, bên hoàng đế sẽ chen ngang, việc cấp bách là phải tìm được Sở Tà trước rồi nói sau.
Sở dĩ nàng cầu hoàng đế ba sở binh mã đơn giản vì đây đều là thuộc hạ làm việc lâu với Sở Tà, có không ít người đều đã từng đến vương phủ uống rượu, Quỳnh Nương làm Vương phi cũng đã gặp mặt, cũng biết rõ nhân phẩm của những thuộc hạ này từ trong miệng Sở Tà, nàng chọn những người trung hậu đáng tin cậy đó, sắp xếp thành đội tàu rồi đi tìm.
Công Tôn Vô Dịch cũng dẫn thuộc hạ biết bơi đi theo Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương rửa sạch hồng trang cởi váy lụa, mặc nam trang, không ngồi kiệu, cưỡi ngựa cùng đám Công Tôn Vô Dịch, xuất phát từ đường bộ, xuôi dòng tìm theo vùng ven sông.
Lúc đích thân đến nơi gặp nạn, Quỳnh Nương mới phát hiện, lời Nhị hoàng tử nói có một phần là thật —— tình hình tai nạn lần này thật sự nghiêm trọng, phần lớn nhà cửa ven đường đều sập, nạn dân trôi giạt khắp nơi.
Thậm chí Quỳnh Nương nhìn thấy có người liều mạng leo lên cây cao, muốn gỡ đầu dê đã chết treo trên đó xuống ăn.
Phàm là thiên tai, luôn có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có điều bọn đạo chích này thấy ai nấy trong đội Quỳnh Nương cũng đều cao to, thân đeo trường kiếm đoản đao, không dám đến gần.
Quỳnh Nương đến nơi gặp nạn nặng nhất, xuống ngựa lên thuyền.
Nơi này tên là trấn Ngưu Vĩ, bởi vì nước sông đến nơi cửa sông này chợt hẹp đi, phân luồng, cho nên được gọi là vậy.
Bởi vì nước hẹp, từ sớm nơi này đã được người tìm kiếm mắc võng lớn ba lớp, dùng để chặn thi thể xuôi dòng mà xuống.
Chẳng qua vớt lên không ít thi thể, nhưng đều không nhìn thấy thi thể có đặc thù của Lang Vương.
Quỳnh Nương lại hỏi có phát hiện tuỳ tùng Thường Tiến của Lang Vương không, Công Tôn Vô Dịch nói, sau khi đến hắn đã nhìn một lần, đều không phát hiện người bên cạnh Lang Vương.
Quỳnh Nương nghe vậy ổn định lại. Nếu bọn họ đều không có, ít nhất là đã nói rõ bọn họ không chết trong nước.
Suy nghĩ như vậy, bây giờ nàng đã an tâm, sau đó lại sai người đi tìm ở nơi gió to lốc xoáy hút nước, nhìn xem có người rơi xuống từ trên trời hay không, nếu đám người Lang Vương bị gió cuốn đi, may mắn rơi xuống nóc nhà hoặc là trên nhánh cây cũng không nhất định có khả năng sẽ chết, nói không chừng là rơi xuống nơi hẻo lánh rồi bị thương, không thể liên lạc với người trong quan phủ.
Nhưng lúc đang hừng hực khí thế tìm kiếm, gió lại đột kích.
Công Tôn Vô Dịch sợ Quỳnh Nương có chuyện, bèn tìm nhà lớn của phú hộ địa phương gần đó, mượn một gian phòng ngói gạch nặng cho Quỳnh Nương trú để tránh tàn dư của gió.
Người Quỳnh Nương dẫn đến có một bộ phận ở thượng du, một bộ phận tại hạ du, phân tán ở khắp mọi nơi. Nhiều ngày liên tiếp không ngừng tìm kiếm, ai nấy cũng rất mệt mỏi, nhờ tàn dư lốc xoáy này mà có thể nghỉ ngơi một đêm.
Doanh trướng không chịu được cuồng phong, hiển nhiên không thể dùng, phải phân tán ở thành trấn, tìm nhà ở phòng ốc kiên cố.
Cùng đi theo Quỳnh Nương ở lại nhà của địa chủ này là năm sáu người đám Công Tôn Vô Dịch, ở trong cùng một phòng, ráng ngủ dưới đất một đêm.
Viên ngoại rất hiếu khách, nghe nói