Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi đều cả kinh, bởi vì bọn họ căn bản không biết Quỳnh Nương đến từ khi nào, theo lý mà nói, lúc này các quận huyện bên bờ phía nam sông đều đã bị Nhị hoàng tử nắm giữ, bây giờ quận thành như cái thùng sắt, sao Quỳnh Nương này lại nói đến là đến?
Lúc này Hồ đại nhân quyết định làm một danh thần ngăn cơn sóng dữ, bình ổn quốc gia, cao giọng nói: “Thiều Dung công chúa, đừng vội đến giải vây cho Lang Vương. Phải biết rằng Lang Vương phạm phải tội giết vua, hắn biết mình có tội cho nên lệnh cho tử sĩ đốt pháo trúc đinh thép, người khác sợ chết, lão phu lại không sợ, hôm nay sẽ phải đồng quy vu tận với hắn!”
Nói rồi làm bộ muốn bổ nhào lên người Thường Tiến, muốn dùng thân thể của mình ngăn cản đinh thép.
Ông ta chết rồi, người khác còn sống khó chịu hơn! Vài người vội vàng đè Hồ đại nhân lại.
Đặc biệt là Đại hoàng tử Lưu Hi, vừa nãy lúc quần thần chỉ lo ủng hộ lập Nhị hoàng tử làm tân hoàng, hắn đã khó chịu, bây giờ hô lớn: “Oan tình của phụ hoàng chưa được rửa sạch, một đám các ngươi lại tranh làm thần tử ủng hộ hoàng đế tân triều! Sao không để người ta nói cho hết lời? Bổn vương muốn nghe Thiều Dung công chúa nói gì!”
Quỳnh Nương không để ý tới trò khôi hài này, lạnh lùng nói: “Thiếp thân không những biết hung thủ là người khác, còn biết nàng ta là ai. Bây giờ ta sẽ chứng minh cho hai vị hoàng tử và chư vị đại nhân.”
Nói rồi xoay người nhận vò rượu nhỏ từ tay Thúy Ngọc: “Đây là rượu địa long Lang Vương phủ cho thánh thượng uống, rượu này thường ủ mười năm, vì vậy lúc sản xuất, để rượu lâu năm mà vẫn thơm và tinh khiết nên có cho cỏ địa long vào, vật ấy không độc, nhưng nếu gặp mật rắn đỏ đậm thì người sẽ trúng kỳ độc, đi đời nhà ma trong vòng một đêm, vì vậy gọi là ‘nhất hưởng tiên’. Mật rắn đỏ đậm có thể đi qua làn da vào trong cơ thể, người tinh thông dược lý, thông thường sẽ điều chỉnh phân lượng dùng để mát xa, có điều không thể dùng nhiều, nếu không thời gian lâu dài sẽ xâm nhập tích lũy vào trong cơ thể, lâu không tiêu tan. Nếu uống với rượu địa long, đương nhiên sẽ trúng kịch độc…”
Nhị hoàng tử ngắt lời nàng: “Thiều Dung công chúa biết rõ như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng là tòng phạm với Lang Vương, hai người các ngươi cấu kết mưu hại phụ hoàng, phải ngũ mã phanh thây!”
Tuy rằng trước đó hắn có cảm mến Quỳnh Nương, nhưng thấy Quỳnh Nương không hữu dụng với mình nên sát tâm trỗi dậy.
Quỳnh Nương cười lạnh một tiếng: “Người thường xuyên mát xa thuốc mỡ cho vạn tuế không phải Lang Vương và ta, nội bộ chuyện này, hẳn là Hoa Tần rõ ràng nhất chứ?”
Nghe xong lời này, nhóm thần tử bên cạnh im lặng không lên tiếng. Hoa Tần đi ra từ trong cung Tĩnh Mẫn Phi, nếu đúng là nàng ta mưu hại vạn tuế bằng cách mát xa thuốc mỡ, vậy người làm chủ sau lưng tuyệt đối không phải Lang Vương, mà là…
Nghĩ vậy, Hồ đại nhân trung can nghĩa đảm phải dùng sinh mệnh phụ tá minh quân kia cũng không lên tiếng.
Hoa Tần thấy đầu ngọn lửa lan đến chỗ nàng ta, hoảng loạn nói: “Công chúa đừng nói bậy, những điều ngươi nói, thần thiếp chưa từng nghe qua.”
Quỳnh Nương cười, nàng khẽ mở môi đỏ: “Dù cho người mát xa xong việc rửa tay, dần dà trong cơ thể vẫn sẽ còn mật rắn đỏ đậm. Chỗ ta có một vò rượu địa long, ai xuống tay độc hại thánh thượng, thử một lần là biết.” Nói rồi nàng lấy vò rượu trong tay Thúy Ngọc ra, ném xuống đất, vò lập tức vỡ nát, mùi rượu bốn phía.
Im lặng một lát, mọi người đều không có chuyện gì. Hồ đại nhân đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ưm một tiếng, Hoa Tần mềm như bông ngã xuống đất. Mấy vị đại nhân nhìn Hoa Tần, thấy hai mắt nàng ta vẫn mở to, chỉ là nằm liệt một chỗ, mắt lộ hoảng sợ, cả người vô lực.
Lang Vương cười lạnh một tiếng, nhặt một mảnh vỡ có rượu lên, bước đến trước mặt Hoa Tần, duỗi tay bóp lấy huyệt hai sườn má của nàng ta, ép Hoa Tần hé miệng, rót hết rượu trên mảnh vỡ vào.
Một lát sau, hai mắt Hoa Tần mê ly, ê a vài câu rồi hôn mê bất tỉnh. Còn Quỳnh Nương cũng nhặt một mảnh vỡ khác lên, uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó mời Hồ đại nhân bên cạnh cùng uống.
Hồ đại nhân chần chờ ngửi ngửi, quyết tâm lấy thân thử độc, tra xét oan tình cho hoàng đế, cũng uống hết sạch.
Chẳng qua hai người không có tình trạng như Hoa Tần.
Lúc này vài vị ngự y hầu hạ bên cạnh vạn tuế lần lượt đi đến chỗ Hoa Tần, bắt mạch kỹ, đứng dậy nói: “Tình trạng của Hoa Tần và thánh thượng giống nhau, cũng trúng kỳ độc.”
Hồ đại nhân nghe xong, quay đầu lại không dám tin nhìn Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi, chỉ vào bọn hắn, “Ngươi… ngươi… ngươi…” Một lúc lâu vẫn không thốt lên lời, lúc này trăm chuyển ngàn vòng, ai cũng không dám vọng ngôn nói độc thủ sau màn tột cùng là ai.
Nhưng giờ này khắc này, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nhị điện hạ và Tĩnh Mẫn Phi không thể thoát khỏi can hệ.
Mấy vị đại thần khác chìm nổi trong quan trường nhiều năm, đã quen nhìn huyết tẩy và giết chóc nhân sự hưng thế, biết vạn sự không thể nóng vội, đầu đều rụt lại, cố tình không nhìn Nhị hoàng tử và Tĩnh Mẫn Phi bên cạnh.
Nhị hoàng tử thấy phản ứng của quần thần là biết chuyện này khó mà xử lý êm đẹp, bèn lạnh lùng nói: “Ngự y chớ có tin lời Vương phi. Vương phủ làm ăn nhiều năm, quen biết không ít hạng người, đây chỉ là xiếc giang hồ thôi. Lang Vương lòng mang oán hận, hại chết thánh thượng, thủ đoạn của Vương phi đâu thể lừa gạt che dấu được. Vì kế gia tộc, Vương phi nên khuyên Lang Vương đừng có đấu thú nữa, để tránh tội nặng thêm.”
Tuy nói lời kiên quyết nhưng ngay sau đó, đột nhiên Nhị hoàng tử lại kéo Tĩnh Mẫn Phi bước nhanh ra khỏi phòng, hắn vung tay lên, binh lính ngoài phòng khoá cửa phòng lại.
Lúc này Tĩnh Mẫn Phi hít sâu một hơi nói với Nhị hoàng tử: “Bảo người đẩy rơm đến, tưới dầu, bốn phía đều