Lưu thị nói: “Nếu bởi vì Thôi gia chúng ta thiếu nợ thì tất nhiên
phải trả lại, có điều số tiền này quá lớn, chỉ có thể mỗi tháng trả một
ít, nhưng tiền lãi thì làm sao bây giờ?”
Liễu Bình Xuyên cười uyển chuyển: “Nếu tỷ tỷ thật sự có lòng giúp ca ca, ta và
mẫu thân cũng sẽ nghĩ cách gom đủ tiền, có điều vay tiền người khác
không thể nói suông, khả năng phải thế chấp cửa hàng này, tỷ tỷ hoặc cha ra mặt thế chấp, trả tiền trước, đến lúc đó tiền lãi sẽ tốt hơn chút so với tiền vay, cái khác sẽ dễ nói rồi.”
Chuyện này Lưu thị không tiện mở miệng nhận lời, bà không nói gì, cảm thấy e rằng trong này có cái gì đó không ổn.
Quỳnh Nương cũng học Liễu Bình Xuyên cười cười, nói: “Chính là nói sau này
cửa hàng không phải của Thôi gia chúng ta nữa, nhưng chúng ta vẫn phải ở trong tiệm lo liệu nấu nướng trả tiền lãi, là ý này phải không?”
Nếu nàng nghĩ không sai, cái gọi là người tốt xuất tiền của Liễu Bình Xuyên xuất phát từ Nghiêu thị. Quả thực tiền nong Liễu gia đang eo hẹp, nhưng trong tay Nghiêu thị lại có vô số cửa hàng hồi môn.
Một khi nàng đồng ý vay tiền, Liễu Bình Xuyên sẽ trở thành chủ tiệm chay
này, đến lúc đó ả ta lại làm chút mưu mô, chỉ sợ cả nhà nàng mỗi tháng
bận rộn chỉ vừa đủ trả lãi, còn Liễu tiểu thư mỗi tháng chia hoa hồng
kiếm lợi, xử lí sổ sách cửa hàng, nghĩ mà thấy nhàn hạ!
Liễu Bình Xuyên bị nói toạc tâm tư cũng không thấy mất tự nhiên, chỉ nhìn
Quỳnh Nương chằm chằm: “Ngự lâm quân không nhận người đạo đức tồi, nếu
danh mục của đại ca bất công, việc này sớm hay muộn cũng ồn ào đến quân
tư, đến lúc đó tiền đồ của ca ca chẳng phải là…”
Ả ta quá hiểu Quỳnh Nương. Nhìn thì là nữ nhân khôn khéo lợi hại, thật ra lòng dạ mềm yếu hơn bất kì ai khác.
Kiếp trước, ả ta bị chiếm lấy mọi thứ nên không hài lòng, âm thầm tìm Quỳnh
Nương trút lửa giận, nhưng Quỳnh Nương lại khoan dung nhẫn nại, không
thấy nàng ta cáo trạng với người khác.
Bây giờ đại ca Liễu Tương Cư vì nàng ta mà nợ nần đầy người, theo tính nàng ta, sao có thể không biết xấu hổ đứng ngoài cuộc, một mình kiếm tiền được chú?
Đúng, ả ta muốn chiếm cửa hàng làm của riêng, còn muốn khiến Quỳnh Nương bán mạng cho ả ta!
Còn Nghiêu thị, nghe xong lời
này cũng vô cùng kinh ngạc. Bình Nương đã đề cập chủ trương lúc ở trên
xe ngựa, nhưng lúc ấy Nghiêu thị hoàn toàn không để ý.
Dẫu sao đã trả hết tiền rồi, lần này bà ta đến chẳng qua là để nhắc nhở
Quỳnh Nương và Thôi gia. Nếu đã trả lại nữ nhi, vậy thì con đường về sau cũng dựa vào chính mình mà đi, cứ một mực dựa vào Cư Ca Nhi cũng không
phải kế lâu dài.
Nào ngờ, nữ nhi Bình Nương cũng
dám mở miệng, há mồm là muốn cửa hàng của người ta. Chuyện này nếu lan
truyền ra ngoài, chẳng phải Liễu gia chuyên doanh con buôn, ham cửa hàng của tiểu dân chợ búa sao?
Nhưng lời Bình Nương đã ra khỏi miệng, bà ta cũng không thể vạch trần lời nói dối của ả ta, chỉ có thể bực mình, nhìn Lưu thị càng không vừa mắt.
Một nữ nhi tốt như Bình Nương bị phụ nhân nông thôn dạy hư, thiển cận như
vậy, thấy cái gì tốt cũng muốn. Này phải tốn mất bao nhiêu thời gian của bà ta mới có thể chầm chậm dạy dỗ.
Đã nói đến thế này rồi, dù người thuần phác như Lưu thị cũng nghe hiểu ý trong lời
Bình Nương. So sánh bà và Nghiêu thị, bà vô cùng thương tâm khổ sở.
Ngay cả Nghiêu thị còn chưa mở miệng, nhưng Bình Nương đã vội vàng mở miệng
đòi cửa hàng, còn chèn ép Quỳnh Nương muốn nàng tuân theo chi phối.
Chẳng lẽ về Liễu gia rồi, trong lòng không xem bà và Thôi Trung là cha nương
của mình nữa ư? Sao có thể tính kế như vậy, chỉ hận không thể dùng gia
đình của bà như đầy tớ?
Bà quen ngay thẳng, thêm
nữa trước kia thật lòng coi Bình Nương như nữ nhi của mình, vô cùng
thương tâm, bà mở miệng nói: “Nợ này ta và đương gia nhất định sẽ trả,
nhưng Quỳnh Nương chưa lập gia đình, tương lai sớm hay muộn cũng phải gả đi, không thể ở tiệm chay này làm việc lâu được. Cùng lắm thì cửa hàng
này quy thành tiền mặt trả lại cho nhà ngươi, chúng ta và đương gia về
trấn Phù Dung bán điểm tâm.”
Bình Nương nghe mà
sốt ruột, cái cửa hàng nát này thì được bao nhiêu tiền? Nếu không có tay nghề của Quỳnh Nương thì sao có thể chống đỡ được? Nếu có thể thuyết
phục Quỳnh Nương, phân tiền lãi cửa hàng, có khi còn kiếm được nhiều hơn cho vay nặng lãi.
“Điểm tâm có thể bán được bao
nhiêu tiền? Lỗ hổng tiền không bù hết được, tiền lãi càng ngày càng
nhiều, cùng lắm thì tỷ tỷ gả muộn vài năm. Theo sự phát đạt của tiệm
chay, không tới mấy năm là có thể trả hết tiền rồi.”
Quỳnh Nương lười xem Liễu Bình Xuyên diễn tiếp, nàng nói: “Không biết ca ca
lén vay nặng lãi nên định chậm rãi trả tiền. Nhưng nghe nói rồi thì muốn trả hết tiền luôn, ta đã gom đủ, không cần Liễu tiểu thư lo lắng nghĩ
cách cho nô gia.”
Nói xong nàng lấy bàn tính trên
quầy hàng ra, gõ cạch cạch rồi nói: “Đại ca mượn bốn ngàn lượng bạc,
theo lãi mà tính, hẳn là năm ngàn chín trăm bốn mươi lượng vốn và lãi.”
Sau đó nàng móc ngân phiếu sáu ngàn lượng từ ống tay áo ra, nói: “Ngân
phiếu này là tiền giấy của kinh thành, cả triều đều đổi được. Chẳng qua
hai nhà có chút rắm rối, lúc cha về, ta sẽ nhờ cha cùng hai người quay
lại kinh thành đổi tiền.”
Liễu Bình Xuyên ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Quỳnh Nương, không ngờ nàng có thể lập tức lấy ra nhiều ngân phiếu như vậy.
Đây chắc không phải là tiệm chay kinh doanh được đúng không? Nghĩ vậy, ả ta càng thêm khó thở, nhưng lại không thể biểu lộ ra mặt, chỉ có thể cười
khan: “Hoá ra tỷ tỷ đã chuẩn bị xong, ta nói mà, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ
không mặc kệ đại ca.”
Nghiêu thị còn quẫn bách
hơn. Bình thường ai sẽ để ngân phiếu giá trị lớn như vậy ở trên người
chứ? Có thể thấy lời Quỳnh Nương không phải là giả, bà ta không đến,
nàng cũng sẽ trả đủ.
Đúng lúc này, Thôi Trung và
Thôi Truyền Bảo đã trở lại. Ông thấy nữ nhi Bình Nương, vốn rất vui vẻ,
nhưng sau khi Lưu thị kéo ông sang một bên thì thầm, sắc mặt ông liền
thay đổi.
Lập tức buông sọt, xoay người xuống cửa hàng dưới chân núi mượn xe lừa, chuẩn bị theo mẫu nữ Liễu gia vào kinh thành.
Quỳnh Nương sống lại một đời, thiếu đi một chút thấu hiểu lòng người, nàng
dặn dò cha trước mặt mẫu nữ Nghiêu thị: “Ngân phiếu cha đích thân giao
lên quầy, đếm xong thì mời chưởng quầy làm chứng. Con đã viết xong biên
lai rồi, để người ký tên là được. Sáu mươi lượng bạc thối lại, cha xem
trong kinh thành có đồ tươi gì thì cứ việc mua…”
Nghiêu thị không nghe nổi nữa, ngượng đến xị mặt bước lên xe ngựa.
Nữ nhi nuôi mười lăm năm, sao có thể không nhớ nhung chứ? Nhưng ngại thanh danh của Liễu gia, bà ta chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích,
vốn nghĩ lần này mượn cơ hội thăm nữ nhi Quỳnh Nương. Sau khi bắt bí
nàng một phen, bảo nàng không cần trả lại năm ngàn lượng, xem như là của hồi môn Nghiêu thị bà cho nàng, thành toàn tình mẫu nữ, cũng để thể
hiện rằng Liễu phủ làm việc hào phóng.
Nhưng bây giờ lại giống như bà ta đường đường là hàn lâm phu nhân lại mang theo nữ nhi đến đòi nợ vậy.
Dù có mở miệng nói không cần số tiền kia nữa thì người Thôi gia cũng chẳng có ai cảm kích.
Hơn nữa Quỳnh Nương nói cái gì? Quả thực là xem Liễu gia trở thành cái nhà vô lại lừa tiền rồi!
Nghiêu thị không nán lại được nữa, càng hối hận vì đã tới đây một chuyến,
khiến chút
tình mẫu nữ cuối cùng của bà ta và Quỳnh Nương trở nên tệ như vậy.
Hơn nữa, sao bà ta sẽ cùng một người dân
nông thôn đi tiền trang được chứ? Bà ta phân phó quản gia đi lấy tiền,
lạnh giọng gọi Bình Nương lên xe ngựa rồi đi như bay.
Lúc người ngựa đều đi rồi, Lưu thị mới trừng mắt hỏi: “Nữ nhi, ngân phiếu
sáu ngàn lượng này từ đâu ra vậy? Vừa rồi cha con còn trộm hỏi ta, ta
cũng chỉ qua quýt là nói con mượn.”
Lúc này Quỳnh
Nương mới kể chuyện Vương gia tới chơi, trả lại tiền lừa bịp tống tiền
xe ngựa, lại nhận lời mời đến nhà hắn làm yến hội.
Từ trước đến nay Lưu thị không có ấn tượng tốt với tên Vương gia xui xẻo
kia, bà lo lắng nói: “Mời chúng ta vào phủ, sẽ không nghĩ làm sao để hại người nữa chứ?”
Thật ra Quỳnh Nương có thể lý
giải tâm trạng của nương, nàng cười nói: “Tính Vương gia đúng là không
tốt, nhưng đã chịu chủ động trả tiền lại, có thể thấy là hắn cũng biết
bản thân làm sai rồi. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Việc làm ăn đưa tới cửa rồi, nếu không làm, hôm nay bị người ta đuổi đén cửa chẳng phải là không lấy ra tiền được sao?”
Lưu
thị nghe xong lời này lại nghĩ đến Bình Nương vừa rồi rất đáng ghét. Bà
tức giận nói: “Lúc trước Nghiêu thị ám chỉ chúng ta dạy hư nữ nhi, nhưng tam tuế khán lão(1), lúc nhỏ nàng ta có cái tính thích chiếm tiện nghi
của người khác, ta và cha con đều thành thật kiếm tiền bằng bản lĩnh,
một tấm thép cũng không ra giá cao cho người khác, làm sao có thể học
chúng ta chứ?”
(1)三岁看老: thông qua hành vi cử chỉ của một đứa trẻ ba tuổi, ta có thể thấy được tương lai đứa trẻ này sẽ là người thế nào.
Truyền Bảo nghe xong chuyện cũng bực mình, lập tức nói với Lưu thị: “Nhà bọn
họ chẳng thương tiếc Quỳnh Nương chút nào, có mỗi người và cha coi họ
như người tốt, còn xem Bình Nương như nữ nhi. Con nói nhé, người và cha
sửa đi, nếu không, hai người xem mình như phụ mẫu người khác, nhưng có
khi người ta còn cảm thấy có họ hàng nghèo như hai người thì thật mất
mặt xấu hổ!”
Nếu là trước đây, nghe thấy lời này
của Truyền Bảo, Lưu thị sẽ đánh mắng hắn, nhưng trải qua chuyện buổi
sáng, Lưu thị lại ưu sầu: “Ta chỉ có một nữ nhi là Quỳnh Nương, vị kia
là thiên kim Liễu gia, một phụ nhân nông thôn như ta làm sao dám trèo
cao?”
Quỳnh Nương ngồi trên bàn, cười thở dài nghe nương và ca ca đấu võ mồm, vừa viết thực đơn ngày mai cần chuẩn bị khi
đến vương phủ ra giấy.
Ngày hôm sau, Quỳnh Nương
dán bố cáo tiệm chay tạm thời ngừng kinh doanh mấy ngày rồi cùng cha
nương ca ca ngồi xe ngựa vương phủ phái tới. Quỳnh Nương ở trên xe nói,
sau khi vương phủ làm xong yến hội thì chuẩn bị mua một chiếc xe lừa nhà mình dùng, nếu không, cửa hàng muốn chuyển hàng thì phải vác trên lưng, cũng không phải cách.
Truyền Bảo nghe mà cực kỳ hưng phấn, cảm thấy sau này đi lại sẽ tiện hơn rất nhiều.
Tới hẻm Chu Tước trong kinh thành, ngõ nhỏ rộng mở, người đến người đi thật là bận rộn.
Vương phủ đã chính thức mở, sau đó phải tổ chức yến hội, ghế dựa, bài trí, chén đũa đồ dùng đều phải mua thêm.
Sở Thịnh cảm thấy không hiểu nổi ý nghĩ chợt nảy ra của Vương gia nhà mình, đúng là mặt trời mọc phía đông mưa phía tây.
Đã quyết định bỏ hết yến tiệc khai phủ rồi, miễn cho kẻ rảnh rang tới đầy sân, còn phải phí tâm nhận lời.
Nhưng hôm qua đi chùa miếu nghe một đoạn kinh nghĩa, lúc về Vương gia liền
nói, hôm sau muốn tổ chức yến hội, ngày mai phải chuẩn bị đủ.
Xương cốt già lăn lộn không dậy nổi, Sở Thịnh nghe Vương gia phân phó xong
liền lo lắng cả đêm không ngủ. Ông gọi tiên sinh phòng sổ sách và thư
văn trong phủ tới cầm đuốc soi viết suốt đêm, gấp gáp làm thiệp mời.
Viết xong rồi, bút mực còn chưa khô, sáng sớm đã dặn dò mười mấy gã sai vặt tản đi phát khắp kinh thành.
Còn mấy đồ vật như bàn ghế thì dễ, chỉ cần đưa bạc, các chủ quán sẽ sai
tiểu nhị mang đến cửa. Nhưng chuyện làm tiệc lại giao cho tiểu nương tử
Thôi gia kia, đúng là chuyện đùa.
Tuy nàng nấu ăn
ngon nhưng dẫu sao cũng là tiểu cô nương, chưa từng chủ trì yến hội trăm người như vậy. Bởi vì thời gian quý nhân các phủ đến vương phủ ăn mừng
không giống nhau nên các bàn tiệc trong yến hội lên xuống liên tục như
nước chảy.
Chuẩn bị nguyên liệu, nấu ăn, phối hợp
lạnh nóng chay mặn, trình tự làm việc trước sau như thế nào tất cả đều
phải chú ý. Không có kỹ năng bảy tám năm thì cũng không dám nhận việc
liên quan đến thể diện vương phủ thế này.
Mấy năm
trước lúc ông theo Vương gia vào kinh yết kiến vạn tuế từng thuận tiện
đến tiệc mừng thọ mẫu thân của một vị tướng quân. Kết quả trong lúc vội
hạ nhân chuẩn bị yến tiệc làm sai, lúc chia thức ăn lại lần lượt bưng
chân gấu và cá tươi lên.
Hai món đặc vị tươi cùng
một chỗ, các quý nhân dự tiệc coi trọng ăn uống, sao có thể không phát
hiện ra? Thế là cả tiệc sơn hào hải vị đều lộ ra sự thô tục của nhà giàu mới nổi.
Vì thế mọi người âm thầm chê cười vị
tướng quân kia đúng là xuất thân chân đất, rửa không sạch sự thô thiển.
Vị tướng quân kia mất hết mặt mũi, trách phạt hạ nhân làm việc cũng
chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Bây giờ Vương gia vừa mới từ Giang Đông tới kinh thành, đang là lúc đá chân mở cửa thể
hiện thái độ trước mặt văn võ cả triều, nếu tiểu nương này chần chừ
không chắc, sai sót chồng chất…
Vậy lời chê cười đồ quê mùa trong kinh thành năm nay sẽ do Vương gia nhà ông dốc hết sức ôm lấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s