Trong sảnh lại rơi vào trầm mặc, chỉ còn lại tiếng Thiên Lạc ăn mì "xì xụp xì xụp" không nhìn mọi người.
Đói bụng đã lâu, bộ dạng Thiên Lạc ăn ngon lành làm mấy người áo đen bên cạnh Cố Kinh Thế cũng có chút trông mà thèm.
Trong lòng suy đoán tên nhóc này từ đâu tới đây, lại không muốn sống như thế, mấy người đàn ông cao to cũng không dám lên tiếng.
Người phục vụ đưa trà nóng tới trước mặt, Cố Kinh Thế tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt nhẹ khẽ híp.
Nhanh chóng ăn xong một bát mì, Thiên Lạc quay đầu, tùy ý liếc nhìn đường phố yên tĩnh ngoài cửa sổ, đứng dậy chuẩn bị trả tiền.
Mà Thiên Lạc còn chưa đứng lên, đáy mắt xẹt qua một chút lạnh lẽo.
Hiện tại còn chưa tới mười giờ, sao trên đường lại yên tĩnh như vậy?
Cảnh giác trong lòng, đôi mắt Thiên Lạc cũng chậm rãi trầm xuống.
Mà ngay lúc Thiên Lạc ý thức được tình hình không đúng, bỗng nhiên vang lên tiếng súng xé tan bầu trời đêm yên tĩnh.
"Bảo vệ thiếu tướng!" Nghe thấy tiếng súng, lúc này một người đàn ông áo đen lực lưỡng hô to.
Nương theo người đàn ông áo đen lưỡng hô to một tiếng, Cố Kinh Thế, Thiên Lạc và tất cả mọi người ở đây đều rút súng bên hông ra.
"Cố Kinh Thế! Cái tên khốn kiếp này, mau cút ra đây cho tao!"
Sau một tiếng gào thét ngông cuồng, vô số bóng người từ bốn phương tám tràn vào nhà hàng.
Cửa sổ bốn phía đều bị đập vỡ, không ngừng truyền ra tiếng ầm ầm.
Cách Cố Kinh Thế không xa, Thiên Lạc nhìn mình bị bao vây, hai tay cũng hơi nắm chặt.
Trên tay không phải cầm một con dao dài tỏa sáng lạnh mà là đang cầm một khẩu súng lục có tính năng cực mạnh mẽ, trên ngực những người đàn ông xông vào trong nhà hàng kia đều mang phù hiệu quỷ đỏ.
Trong mắt đám người lóe lên sát ý điên cuồng, từ xa nhìn lại đã thấy hơn trăm người.
Bên Cố Kinh Thế tính luôn Thiên Lạc cũng không có tới mười người, mười người đấu với hơn trăm người, thực lực cách rất xa.
Sát khí nồn đậm lan tràn trong không khí, đôi mắt lạnh lẽo như dao của Thiên Lạc không khỏi híp lại.
Không khí căng thẳng lan tràn trong
không trung, hiển nhiên đám người trước mắt không phải là người lương thiện gì.
"Cố Kinh Thế! Mày hại đại ca tao bị tóm, hôm nay tao phải giết mày trả thù cho đại ca tao!" Trên mặt tên lưu manh cầm đầu có một vết sẹo, đôi mắt tam giác trừng lên, vừa nhìn là biết không phải người tốt gì.
Hoàn toàn không để lời của tên đầu lĩnh kia trong lòng, ánh mắt Cố Kinh Thế lạnh nhạt, ung dung nhấp ngụm trà.
"Mẹ mày Cố Kinh Thế! Mày cho là tao đang nói đùa sa?!" Nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Cố Kinh Thế, người đàn ông đầu lĩnh tức giận đến mức bắp thịt trên mặt không ngừng co rút, không nói hai lời giơ tay nổ một phát súng về phía Cố Kinh Thế.
Ngồi tại chỗ không nhúc nhích, bộ dạng Cố Kinh Thế không để viên đạn đang bay tới mình vào trong mắt.
Đứng cách Cố Kinh Thế không xa, đôi mắt Thiên Lạc hơi tối lại.
Mà ngay lúc viên đạn sắp đâm thủng huyệt Thái Dương của Cố Kinh Thế, hồn lực vô hình hóa thành lá chắn kiên cố, bỗng cản viên đạn kia lại.
Có thể nhìn thấy rõ ràng viên đạn kia dừng lại xoay tròn với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, sau đó rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn tan.
Nhìn viên đạn hiện ra ánh sáng lạnh, người đàn ông đầu lĩnh kia bị kinh hãi.
Trên trán đổ mồ hôi lạnh, người đàn ông đầu lĩnh nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Cố Kinh Thế, nuốt nước miếng ừng ực một cái.
"Chỉ là một đám rác rưởi, mau giải quyết cho tôi." Nói ra lời nói lạnh lùng, từ đầu tới cuối Cố Kinh Thế đều mang dáng vẻ bình tĩnh.