Hồn lực hóa thành một bàn tay lớn vô hình, mạnh mẽ lao tới người đàn ông cầm đầu.
Căn bản không có một chút thời gian nào để phản kháng, người đàn ông cầm đầu chỉ cảm thấy một trận gió lớn thổi đến khiến người tê cả da đầu, sau đó ngực mình truyền đến một hồi đau đớn.
Tiếng xương và xương đè ép lẫn nhau truyền đến, người đàn ông cầm đầu phun mạnh ra một ngụm máu tươi, thân hình mạnh mẽ rơi xuống đất như diều đứt dây.
Trong tròng mắt có một tia căm ghét nồng đậm, Cố Kinh Thế lạnh lùng mở miệng nói: "đừng tới gần tôi, thật bẩn."
Giải quyết người đàn ông cầm đầu theo lời Cố Kinh Thế, một đàn ông áo đen lực lưỡng khác cũng nhanh chóng giết chết từng tên vô lại ở đây.
Rất nhanh, trận ám sát này đột nhiên kết thúc thất bại.
Toàn bộ nhà hàng khôi phục yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh dày đặc.
Thiên Lạc nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, không khỏi líu lưỡi, đây chính là sức mạnh cường giả sao? Sức mạnh có thể càn quét tất cả, quyết định chiến thắng.
Từ từ xiết chặt nắm đấm, trong mắt Thiên Lạc đầy rẫy nóng hừng hực.
Sức mạnh thô bạo có thể quyết định sinh tử như vậy, ai mà không khát vọng!
Vết thương trên cánh tay đau rát, còn đang không ngừng chảy máu, Thiên Lạc ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn Cố Kinh Thế: "Tôi là cá trong chậu bị anh vạ lây, anh không định bồi thường sao?"
Phải, vết thương này không đáng là bao, nhưng cô nhìn khuôn mặt băng đá ngàn năm bất động kia của Cố Kinh Thế, không khỏi sinh lòng khó chịu.
Nếu như bây giờ nói Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế khó chịu, thì động tác tiếp nhận của Cố Kinh Thế, càng làm cho cô muốn đánh chết anh ta.
Chỉ thấy sau khi Thiên Lạc dứt tiếng, biểu cảm Cố Kinh Thế lạnh lùng bất động, tao nhã khoát tay một cái với người to cao bên cạnh.
Người đàn ông áo đen lực lưỡng kia lập tức hiểu ý, từ trong lồng ngực lấy ra chi phiếu và bút, cầm một tấm thẻ đi tới phía sau trực tiếp đưa cho Thiên Lạc.
Ngân phiếu trống, tùy tiện cô điền, như vậy đã đủ chưa.
Thiên Lạc nhìn tấm chi phiếu kia, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Kinh Thế chút một, khóe môi từ từ nổi lên một nụ cười gằn, Cố Kinh Thế này cũng thật là một quân phiệt lớn giàu nứt đố đổ vách.
"Tôi cũng không biết
là tính mạng của Cố thiếu tướng lại có thể dùng tiền tài để cân đo đấy?" Lời nói lạnh buốt phun ra từ trong miệng, Thiên Lạc cười híp mắt nói.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Thiên Lạc không nhận tấm chi phiếu kia, mà là thừa dịp người đàn ông vạm vỡ bên cạnh không chú ý, lập tức rút súng lục bên hông ra.
Một loạt động tác liên tiếp này tốc độ nhanh như sét đánh, khiến cho người ta phản ứng không kịp.
Nòng súng đen kịt lạnh như băng trong nháy mắt đặt trên đầu Cố Kinh Thế, mặt Thiên Lạc tươi cười nói: "Tôi vì lợi ích của anh mà bị thương, anh cho rằng có thể bồi thường tôi bằng chi phiếu sao. Như vậy, hiện tại tôi cho anh chi phiếu, có phải anh cũng có thể thay tôi đỡ lấy một nhát này?"
Đám người đàn ông vạm vỡ xung quanh đều bị hành động đột ngột của Thiên Lạc làm kinh sợ, hoảng sợ nhìn súng lục đặt trên đầu Cố Kinh Thế.
Này, này, bọn họ đang nhìn thấy cái gì vậy?
Nhìn thấy một thằng nhóc chưa ráo máu đầu lại dám chĩa súng vào đầu thiếu tướng của bọn họ?
Lại còn hung hăng nói nhăng nói cuội như thế!
Trong lúc bất ngờ này, đám người đàn ông vạm vỡ vốn quen nhìn sống chết này cũng cảm thấy một luồng cảm giác mát mẻ thẳng nhảy lên trán, làm bọn họ gần như muốn ngất!
Mặt vẫn không hề cảm xúc, Cố Kinh Thế như không nhìn thấy súng trong tay Thiên Lạc, chỉ là nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Sao vậy, chê ít?"
Nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng xán lạn, Thiên Lạc nhét chi phiếu trống vào trong quần áo Cố Kinh Thế, "Có một số việc không phải dùng tiền là có thể giải quyết, huống chi đại gia tôi cũng không thiếu tiền, càng không thèm khát tiền của anh."