Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

4


trước sau

Tiếng gió gào thét từ bên tai thổi qua, Tiêu Vi Vi bên này sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.

“Không cần ngây ngốc, nếu không muốn chết nhanh chóng thì xây dựng một cái chắn hồn lực!”. Thiên Lạc không có cách nào sử dụng hồn lực, chỉ có thể nghiêm túc nói với Tiêu Vi Vi.

Ba hồn đã mất đi hai hồn [1], Tiêu Vi Vi cũng không dám nhiều lời, vội gật đầu không ngừng, rồi mới lập tức xây dựng ra một vòng chắn ở quanh thân.

[1] Ông bà ta hay nói con người có ba hồn chín vía.

Che chở đầu Tiêu Vi Vi, Thiên Lạc ôm Tiêu Vi Vi, hai người như là hai cái bánh xe ôm chặt nhau, nhanh như chớp liền nện ở trên sườn núi, lăn đi xuống.

Tiêu Vi Vi cảm giác được rất rõ ràng Thiên Lạc ở phía trên bảo vệ cô, rồi sau đó, tốc độ lăn của hai người càng lúc càng nhanh, thật nhanh lăn tới phía dưới một bụi cỏ, rồi mới dừng lại.

Tiêu Vi Vi gắt gao rúc vào trong lòng ngực của Thiên Lạc, cả người cô hiện rõ nét vô cùng sợ hãi, lo sợ bất an ôm lấy Thiên Lạc.

Cảm thấy Thiên Lạc ôm ấp mình làm cô có cảm giác vô cùng an tâm, tim Tiêu Vi Vi đập càng nhanh hơn.

Mà bên này, Thiên Lạc lại hoàn toàn không có bất luận lưu luyến gì, trực tiếp buông Tiêu Vi Vi ra: “Cô không sao chứ?”.

“Ừ, không có việc gì.” Tiêu Vi Vi mang theo vài phần thẹn thùng nói một câu như thế, rồi mới cúi đầu nhìn mu bàn tay của Thiên Lạc huyết nhục mơ hồ [2], lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Tay ngài xảy ra chuyện gì?!”.

[2] Huyết nhục mơ hồ: không phân biệt được đâu là thịt đâu là máu  

Một đường lăn xuống tới đây, tuy rằng hai người đều không có bị thương nặng, vết xây xát trên người cũng không ít, có điều, những cái đó đều chỉ là bị thương ngoài da quá bình thường rồi, nhưng mà mu bàn tay của Thiên Lạc, nhìn qua tương đối rất nghiêm trọng, một mảng to màu xanh tím, còn trầy da, giờ phút này một tia máu đi theo vết thương thẩm thấu ra ngoài.

Lúc này mới nhớ tới, vừa rồi mình dường như dùng sức rất mạnh để cản cục đá đập vào đầu, lúc ấy, ít nhiều cũng là Thiên Lạc dùng tay bảo vệ đầu Tiêu Vi Vi, nói cách khác, nếu không làm như vậy Tiêu Vi Vi khẳng định sẽ trực tiếp chết ngất.

Không nghĩ tới Thiên Lạc lại có thể quên đi
bản thân mà bảo hộ mình, Tiêu Vi Vi không biết Thiên Lạc kỳ thật là nữ, càng không biết Thiên Lạc là sợ cô bị đập đầu vào đá chết thì sẽ không thể báo cáo kết quả công tác, nên giờ phút này cả người cô đều cảm động mang theo vài phần rung động, nhu nhược nói: “Thật xin lỗi, đều do tôi, làm ngài bị thương.”

“Bị thương ngoài da mà thôi, không đáng ngại”. Còn không có tổn thương gân cốt, Thiên Lạc ngẩng mặt nhìn ra xa, hình như còn có thể nhìn thấy hai chiếc xe kia bị thiêu đốt hừng hực.

Thực lực của Lộ Trạch Tây sâu không lường được, vừa rồi bị va chạm như vậy, chưa chắc có thể giết anh ta.

Nghĩ đến đây, Thiên Lạc hoàn toàn không có phát hiện trong lòng Tiêu Vi Vi vô cùng kích động, trong lòng vẫn là luôn cảnh giác Lộ Trạch Tây.

Thiên Lạc đây là chơi một cái kế rất nhỏ rốt cuộc mới thoát khỏi Lộ Trạch Tây, nếu người đàn ông kia đuổi theo đến đây, Thiên Lạc khẳng định không phải đối thủ của anh ta.

Rõ ràng rất hiểu thực lực của mình, Thiên Lạc biết, hiện tại cô, không thể đánh nhau với Lộ Trạch Tây.

Nghĩ như vậy, đáy mắt Thiên Lạc cũng nổi lên một chút cảnh giác: “Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian phải nhanh chóng đi khỏi chỗ này.”

Nghe Thiên Lạc nói xong, Tiêu Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu, rồi mới đi theo Thiên Lạc, nhanh chóng rời đi.

Mà phía trên quốc lộ kia, hai chiếc ô tô bị lửa lớn nhanh chóng vây quanh, nóng cháy làm nhiệt độ không khí chung quanh xuất hiện một chút vặn vẹo.

Vừa rồi va chạm và nổ mạnh, hiện tại lửa lớn là điều tất nhiên, người bình thường, đã sớm chết không toàn thây.

Nhưng mà, giờ phút này, một bóng dáng kiệt ngạo, thong thả từ trong lửa lớn đi ra, cả người hình như đều mang theo một chút thong dong cùng với thái độ không chút để ý.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện