Nước mưa trượt xuống theo gương mặt Cố Kinh Thế, Cố Kinh Thế lại không cảm giác được, trên khuôn mặt đẹp trai là sự lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt lại có sự nghiêm nghị.
Trên núi đủ loại mùi vị rắc rối phức tạp, Cố Kinh Thế không có nhiều thời giờ chậm rãi nhận ra mùi của Thiên Lạc, chỉ trực tiếp đi tới nơi có mùi máu nồng nặc nhất.
Trên mặt đất đầy xác của sói, vết máu trên mặt đất đã được nước mưa cọ rửa không ít, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh như cũ.
Cách đó không xa có một sơn động trống trải, cửa sơn động được một hòn đá chặn lại.
Có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong sơn động, Cố Kinh Thế mím môi, thân hình chợt lóe liền tới trước sơn động.
Hơi thở quen thuộc làm Cố Kinh Thế yên lòng, hồn lực bao phủ, rất nhanh đã khiến hòn đá trước mắt thành bột mịn.
Bụi đất tung bay, sau khi Cố Kinh Thế mở ra dị năng thì năng lực nhìn ban đêm đã tăng mạnh, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người nhỏ bé trong sơn đông.
Sơn động không phải rất sâu, âm u lại ẩm ướt, giờ phút này cả người Thiên Lạc ướt đẫm, trên tay quấn băng vải, khuôn mặt nhỏ cũng có chút tái nhợt, đôi mắt đen nhánh nâng lên nhìn thẳng vào mắt Cố Kinh Thế.
Ngây ngẩn cả người, Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, biểu cảm phong phú, “Sao anh ở chỗ này?”
“Những lời này là tôi hỏi cậu mới đúng.” Trái tim nôn nóng nháy mắt vì lời nói của Thiên Lạc vuốt phẳng, phảng phất như những lo lắng thiêu hủy cả lý trí đã biến mất không thấy dấu vết.
Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thiên Lạc cũng phản ứng lại.
Thực lực của Cố Kinh Thế mạnh như vậy, có bản lĩnh thông thiên, có thể tìm được cô cũng là điều bình thường.
Vốn muốn nói Thiên Lạc không nên làm bậy như thế, nhưng Cố Kinh Thế nhìn thấy dáng vẻ lạnh đến phát run của Thiên Lạc, trong lòng đau nhói.
Thoáng nhíu mày, Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, đáy mắt mang theo vài phần giận dữ.
Cũng không phải tức giận Thiên Lạc mà là tức giận chính mình.
Trời mới biết anh
đã lo lắng bao nhiêu, sớm biết như thế này, ngay từ đầu Cố Kinh Thế nên bảo vệ Thiên Lạc thật tốt, không nên để Thiên Lạc mạo hiểm.
Nhưng Cố Kinh Thế lại hiểu rõ, Thiên Lạc tuyệt đối không phải loại người can tâm đứng sau để người khác bảo vệ, chính mình lại không làm gì hết.
Cũng muốn để Thiên Lạc tự mình cố gắng, Cố Kinh Thế mới có thể đem việc lần này giao cho Thiên Lạc.
Nhưng Cố Kinh Thế không nghĩ tới, Thiên Lạc sẽ xả thân bảo vệ người khác.
Thật là làm anh lo lắng thiếu chút nữa nổi điên.
Thiên Lạc cũng nhìn Cố Kinh Thế, trong lòng có chút thấp thỏm, đặc biệt là khi nhìn thấy lửa giận cuồn cuộn dưới đáy mắtCố Kinh Thế.
Thằng nhãi này chạy xa như thế để tìm cô, sẽ không để đứng ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ đi?
“Thiên Lạc, cậu lại đây.” Giơ tay lên, hồn lực hồn hậu phong tỏa cửa sơn động, Cố Kinh Thế tìm một nơi trong góc không có nhiều nước để ngồi xuống, giơ tay ngoắc ngoắc Thiên Lạc.
Thiên Lạc ngoan ngoãn đi qua lại bị Cố Kinh Thế lập tức ôm chặt.
Vòng ôm ấp áp làm Thiên Lạc kinh ngạc, “Cố Kinh Thế, anh làm cái gì vậy?!”
“Sưởi ấm.” Cố Kinh Thế lời ít ý nhiều, “Không phải cậu đã lạnh đến phát run sao? Hồn lực có thể làm cho nhiệt độ của tôi không thay đổi, nhân tiện còn có thể sưởi ấm cho cậu.”
Giờ phút này giữa Cố Kinh Thế cùng Thiên Lạc cực kì ái muội, Thiên Lạc dạng chân ngồi trên đùi Cố Kinh Thế, mặt đối mặt bị Cố Kinh Thế ôm vào trong ngực, gương mặt dán vào ngực Cố Kinh Thế, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng với tiếng tim đập của Cố Kinh Thế.