Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 184: Quân y An Liệt Dực (6)


trước sau

"Đây là thù lao lần này của anh, Thiên Lạc, hi vọng chúng ta sau này còn có cơ hội hợp tác." Bạch Tiếu Vân giơ tay ra, bắt tay với Thiên Lạc.

"Đúng rồi Bạch sĩ quan, làm phiền khi ngài gặp con gái mình, thay tôi nói với cô ấy một tiếng, món quà mà trước đây cô ấy tặng cho tôi, tôi rất thích, lần này tôi không có cơ hội, lần sau, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô ấy thật tốt." Thiên Lạc mỉm cười nhận thù lao của mình, nụ cười trên mặt vô cùng vô hại, đáy mắt lại cuồn cuộn sát khí âm u.

"Ồ? Quan hệ giữa Thiên Lạc và Vũ Tâm rất tốt?" Không nhận thấy ngụ ý sâu xa của Thiên Lạc, Bạch Tiếu Vân còn rất vui mừng vì Bạch Vũ Tâm có thể thân thiết với Thiên Lạc.

"Ừ, may nhờ sự "chiếu cố" từ trước đến nay của cô Bạch Vũ Tâm dành cho tôi, tôi đối với cô Bạch Vũ Tâm, có thể nói là mãi mãi không quên." Sao có thể quên được, Thiên Lạc hận không thể trực tiếp giết chết Bạch Vũ Tâm.

Cũng chắc chắn sớm muộn một ngày sẽ làm như thế, Thiên Lạc vừa nghĩ đến, nụ cười trên gương mặt lại càng thể hiện ra vô hại hơn.

"Được được được, người trẻ các anh, quan hệ tốt là chuyện nên làm, anh yên tâm, nhất định sẽ chuyển lời đến nó." Bạch Tiếu Vân không biết chuyện gì cả, ngay lập tức đã đồng ý Thiên Lạc.

Nói hết những lời nên nói, Thiên Lạc quay người cùng với Cố Kinh Thế rời khỏi phòng hội nghị.

"Cố thiếu tướng, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi, chuyện của Bạch Vũ Tâm tôi sẽ tự mình giải quyết, không làm phiền Cố thiếu tướng giúp tôi." Phải tự mình đối phó với Bạch Vũ Tâm mới hả giận, Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế nói.

"Chuyện tôi đồng ý với anh, đương nhiên sẽ làm được, có điều, lúc nào cần giúp đỡ, anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Cố Kinh Thế điềm nhiên nói.

"Nói ra, tôi vẫn rất hiếu kỳ, trước đây anh nói Bạch sĩ quan đối với anh có ơn, rốt cuộc là ân tình gì?" Thiên Lạc vốn dĩ còn tưởng Bạch Tiếu Vân là một người vô cùng tài giỏi, bây giờ xem ra, chẳng qua chỉ là bình thường.

So với Cố Kinh Thế, Bạch Tiếu
Vân còn kém xa.

"Lúc tôi còn là tân binh, Bạch sĩ quan đã từng cứu tôi một lần." Cố Kinh Thế điềm nhiên trả lời.

Tuy lúc đó bản thân Cố Kinh Thế cũng không thể thoát hiểm, có điều Bạch Tiếu Vân đã ra tay, Cố Kinh Thế vẫn ghi nhớ ân tình của Bạch Tiếu Vân.

Từ trước đến nay hận thù phân minh, Cố Kinh Thế cũng rất rõ ràng, Bạch Tiếu Vân là Bạch Tiếu Vân, Bạch Vũ Tâm là Bạch Vũ Tâm, Bạch Tiếu Vân tuy là người có ơn với Cố Kinh Thế, Cố Kinh Thế cũng sẽ không dễ dàng dung túng cho Bạch Vũ Tâm ra tay với Thiên Lạc

Chỉ có điều là Thiên Lạc đã nói anh ấy sẽ tự mình giải quyết, Cố Kinh Thế sẽ để mặc cho Thiên Lạc đi làm thôi.

Biết con người Cố Kinh Thế trọng nghĩa, Thiên Lạc gật gật đầu, cho thấy bản thân đã hiểu.

Ngồi trên xe của Cố Kinh Thế, Thiên Lạc rất nhanh đã trở về ký túc xá, "Cảm ơn Cố thiếu tướng đưa tôi trở về, lần sau nếu như còn có chuyện tốt có thể kiếm tiền như vậy, hoan nghênh Cố thiếu tướng đến tìm tôi."

Vẫy vẫy tờ chi phiếu trong tay của mình, Thiên Lạc mỉm cười quay người rời đi.

Nhìn Thiên Lạc đi vào ký túc xá, Cố Kinh Thế cũng cong khóe môi, "Đi đi."

Sau khi trở về ký túc xá, Thiên Lạc trước tiên là chải đầu rửa mặt, pha cho mình một ly đường đỏ, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

Gọi điện xem hình, rất nhanh đã nối máy, gương mặt khôi ngô của Bắc Cẩm cũng xuất hiện trước mặt Thiên Lạc, "Anh Lạc, muộn như thế này rồi, có việc gì sao?"

"Thạch Đầu có ở đó không?" Nhớ là dường như Cao Nham rất có hiểu biết trong lĩnh vực máy tính, Thiên Lạc ngay lập tức nói.

Ở cùng ký túc xá với Cao Nham, Bắc Cẩm lập tức gật đầu, "Có, tôi đi gọi cho anh."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện