Theo tiếng còi của Quý Phong vang lên, đám học sinh tranh giành lẫn nhau chạy như điên tới cửa lớn trụ sở huấn luyện đặc biệt.
Cũng may là con đường này rất rộng rãi, nếu không hơn hai ngàn học sinh cùng nhau thi chạy, không biết sẽ chen thành cái dạng gì.
Tình cảnh hùng vĩ, tiếng bước chân của hai ngàn học sinh hợp lại với nhau, đinh tai nhức óc.
Vác 5 cân chạy hai ngàn mét trong vòng 6 phút, đối với Thiên Lạc kiếp trước mà nói, giống như trò trẻ con.
Nhưng cơ thể mà cô chiếm được ở kiếp này, tố chất cơ thể kém hơn cô của kiếp trước quá nhiều.
Thiên Lạc chạy 500 mét, trên trán đã đầm đìa mồ hôi hột.
Không chỉ riêng cô, đám học sinh lớp C có không ít người đã bắt đầu mệt mỏi thở hồng hộc, bước chân rõ ràng không nhẹ nhàng như lúc mới bắt đầu.
Tuy rằng thể lực có chút không theo kịp, thế nhưng tốc độ chạy của Thiên Lạc vẫn không giảm bớt chút nào.
Vừa mới bắt đầu, sao cô có thể bị đào thải ở đây được chứ?
Vào lúc này, một bóng người thon dài nhẹ nhàng chạy đến bên người cô.
"Không kiên trì được thì nói, đừng cứng rắn chống đỡ." Giọng trầm thấp có mấy phần nhắc nhở.
Thiên Trạch Huân nhìn Thiên Lạc, sắc mặt của cô xem ra có chút tái nhợt, ngay cả môi dễ nhìn cũng mất đi màu máu.
Có thể thấy được, Thiên Lạc chạy cũng không thoải mái.
Mặc dù như thế, anh không tìm được nửa điểm nhát gan và lùi bước trong mắt Thiên Lạc, chỉ có cứng cỏi không chịu thua.
Dường như cả người thật sự thay da đổi thịt, trên dưới quanh người Thiên Lạc đều lộ ra một luồng hơi thở trầm ổn kiên nghị.
Thiên Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiên Trạch Huân, "Cậu vẫn nên tự quan tâm mình là được rồi."
Nói xong, cô liền lại tăng nhanh tốc độ.
Thiên Trạch Huân theo sát phía sau Thiên Lạc, thoáng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô kiên định bước chân về phía trước, trong tròng mắt đẹp đẽ lóe ra chút ánh sáng lạ lùng.
Sao lại đột nhiên xảy ra thay đổi lớn như thế?
Anh bỗng nhiên rất tò mò, Thiên Lạc đến cùng là bị kích thích gì, sao lại như hoàn toàn biến thành người khác.
Dùng 5 phút 19 giây, Thiên Lạc rốt cục đến cửa lớn trụ sở huấn luyện bí mật đặc biệt.
Sau khi đến chỗ cần đến, toàn bộ lưng cô đều đã
ướt đẫm mồ hôi.
Dựa theo tình hình cơ thể hiện tại của cô, đừng nói vác nặng chạy hai ngàn mét, dù cho chỉ cần chạy hai ngàn mét, cũng muốn mệt mỏi thở hồng hộc.
Tim đập có chút nhanh, Thiên Lạc lấy tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại hô hấp có chút rối loạn của cô.
Lúc những người khác sớm đến chỗ cần đến, nhìn thấy Thiên Lạc, không ai không cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là Quý Phong.
Từ trước đến giờ anh vốn không coi trọng Thiên Lạc.
Cũng không phải bởi vì Thiên Lạc là phế vật không thể tu luyện.
Mà bởi vì Thiên Lạc không biết tiến thủ, công tử bột không thể tả.
Cho tới nay, anh luôn không hy vọng học viện Huyễn Vũ có học sinh rác rưởi như Thiên Lạc, vốn cho rằng ngay vòng thứ nhất, Thiên Lạc sẽ bị đào thải, lại không nghĩ tới anh lại hoàn thành thử thách này.
Híp mắt nhìn Thiên Lạc, trong mắt Quý Phong lộ ra ánh sáng như đao.
Anh nhìn ra, Thiên Lạc trước mắt anh dường như không giống trước đây.
Thiên Lạc của trước đây, quanh thân đều lộ ra một luồng hơi thở mềm yếu như bị bệnh, lại như là một con mèo ốm.
Mà Thiên Lạc của hiện tại, lại cực kỳ giống một con dã thú ẩn núp trong bóng đêm, trên dưới quanh người đều lộ ra một luồng ác liệt bất kham, khiến cho người không thể coi thường anh.
Thấy dáng vẻ Thiên Lạc dường như có hơi khát nước, Quý Phong không tự chủ được đưa chai nước suối còn chưa mở ra anh cầm trong tay cho Thiên Lạc.
"Uống đi."
Nhìn nước suối bỗng nhiên được đưa tới trước mắt, Thiên Lạc ngờ vực ngước mắt nhìn Quý Phong một chút.
Sau đó, cô cũng không nhăn nhó, trực tiếp nhận lấy.