Nhướn mày, Cố Kình Thế nói, “Đây là đương nhiên, ngủ đi.”
Nói xong, anh liền che mắt Thiên Lạc lại.
Thiên Lạc theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ thấy bàn tay to che mắt cô đặc biệt ấm áp.
Lần nhắm mắt này giống như sức nặng ngàn cân, khiến cho Thiên Lạc không thể mở ra.
Đơn giản như vậy liền ngủ đi.
Bất tri bất giác cô cũng không biết ở trước mặt Cố Kinh Thế, Thiên Lạc lại có thể buông lỏng tâm của mình, ngủ đến bình yên.
Chậm rãi thu hồi tay, Cố Kinh Thiên nhìn Thiên Lạc ngủ say.
Nhìn hàng my cô đen cong như cái quạt, làn da trắng nõn.
Trong lòng liền có cảm giác mềm mại lan tràn, nháy mắt không thể thu lại.
Cố Kinh Thé mắt ôn nhu nhìn xuống dưới, môi mỏng cười nhạt.
Tiện tay lấy chăn bên cạnh, đắp lên người Thiên Lạc, Cố Kinh Thế cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi Thên Lạc.
Giống như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng rời đi, anh cũng không muốn đánh thức Thiên Lạc.
“Goodnight.” Chỉ đơn giản lưu lại một câu tiếng anh, Cố Kình Thế nói hết sức ưu nhã.
Thiên Lạc không biết mình bị Cố Kinh Thế hôn, vẫn ngủ say ngon lành.
Không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng cô cười tươi.
Sau đó Cố Kinh Thế tắt đèn đi ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Thiên Lạc bị mùi đồ ăn thơm đánh thức.
Đột nhiên ngồi dậy, cô theo bản năng nhìn quần áo trên người mình.
Còn tốt, áo quần vẫn mặc trên người mình, không có dấu vết bị đụng chạm.
Duỗi tay xoa xoa ấn đường, Thiên Lạc có chút bất đắc dĩ, tối hôm qua cô lại không phòng bị gì ngủ trước mặt Cố Kinh Thế, quá sơ suất rồi.
Nhưng mà.
Nhớ đến cảnh mơ tối hôm qua, mặt Thiên Lạc bỗng nhiên đỏ bừng.
Tối hôm qua cô nằm mơ tất cả đều nhìn thấy Cố Kinh Thế.
Điều này không quan trọng.
Quan trọng nhất là cô mơ thấy mình làm con gái kết hôn cùng Cố Kinh Thế.
Rồi sau hôn lễ, hai người
liền phát sinh rất nhiều chuyện không thể miêu tả.
Mỗi chỉ tiết đều rất rõ ràng, Cố Kinh Thế hung hăng đoạt lấy, khiến cho tai Thiên Lạc nóng bừng.
Cô vậy mà mơ thấy giấc mộng này, đúng là điên rồi.
“Dậy rồi?” Giọng nói trầm thấp truyền từ cửa đến, Thiên Lạc nhìn ra chỉ thấy trên người Cố Kinh Thế còn đeo tạp dề, trên ta cò cầm cái chảo.
“Vì sao anh còn chưa đi?” Thiên Lạc hỏi, ánh mắt mơ hồ không dám dừng lại trên ngươi Cố Kinh Thế.
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của anh, cô liền không tự chủ nhớ đến giấc mộng tối qua.
Thiên Lạc nghĩ chắc một thời gian rất dài cô không thể dùng tâm trạng đứng đắn mà nhìn Cố Kinh Thế rồi.
“Xem ra cậu đã quên, tôi nói sẽ ở lại nơi này. Đừng nhiều lời nưa, đi ăn bữa sáng đi.” Cố Kinh Thế không phát hiện Thiên Lạc khác thường, nói xong liền đi ra phòng bếp.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo, Thiên Lạc rời giường, chạy đến phòng tắm wrar mặt đổi quần áo sạch sẽ sau đó đến phòng bếp.
Một thân đồ trắng khiến cho người Thiên Lạc có sức sống hơn không ít.
Trong không khí tràn đầy mùi thức ăn mê người, Thiên Lạc đứng trước bàn ăn, nhìn bữa sáng phong phú, trong lòng liền kinh ngạc.